Chương 8 - Cuộc Chiến Giữa Mẹ và Con
14
Tôi nhìn thẳng vào mẹ.
Lần này, nước mắt bà rơi ra, thật sự rất chân thành.
Người đàn ông tên Đại Khánh ngồi bên cạnh vẫn luôn im lặng.
Đôi tay thô ráp nắm chặt lấy tách trà, các đốt ngón tay trắng bệch.
Ánh mắt ông không có sự công kích, chỉ có sự cam chịu mệt mỏi và day dứt sâu sắc.
Ông đột nhiên lên tiếng, giọng khàn đặc như giấy nhám cọ vào gỗ:
“Con à… xin lỗi.
Là bệnh của chú… đã làm liên lụy mẹ con, cũng làm liên lụy con.
Số tiền đó… chúng ta… không cần nữa.”
Ông cố đứng dậy, nhưng thân hình lảo đảo, mẹ tôi vội đỡ lấy.
Khoảnh khắc ấy, tôi không còn thấy một kẻ đã cướp mất mẹ tôi, mà là hai con người đã bị số phận giày vò đến tả tơi, đang cố bám lấy nhau để sống tiếp.
Trong lòng tôi, khe nứt nhỏ bé đầu tiên bắt đầu xuất hiện.
Tôi vẫn không nói gì, chỉ lấy ra một tấm thẻ ngân hàng — bên trong là khoản tiền bồi thường N+1 mà tôi nhận được sau khi nghỉ việc.
Tôi từ từ đẩy tấm thẻ đến trước mặt mẹ:
“Trong thẻ có mười vạn.
Không phải tiền cấp dưỡng.
Là món quà từ cậu thiếu niên Trình Thành mười tám tuổi — người từng tin vào tình mẫu tử — gửi đến mẹ mình.
Cảm ơn mẹ, vì những điều tốt đẹp mẹ từng cho con.
Chúng đã giúp con vượt qua nhiều năm tháng khó khăn.
Số tiền này không nhiều, hy vọng có thể giúp được một chút.”
Mẹ tôi sững sờ.
Bà nhìn tấm thẻ, rồi lại nhìn tôi, môi run rẩy, nước mắt tuôn như suối.
Bà đưa tay định chạm vào tôi, nhưng lại giống như bị phỏng mà rụt về.
“Thành Thành… mẹ… mẹ không xứng… mẹ không xứng làm mẹ con…”
Bà nghẹn ngào, nói không thành tiếng.
“Tất cả đã qua rồi.”
Tôi nhẹ nhàng ngắt lời bà, đứng dậy.
“Về mặt pháp lý, con là con của mẹ, con sẽ làm tròn nghĩa vụ của mình.
Nhưng về tình cảm… chúng ta xem như đã thanh toán.”
Tôi nhìn sang Đại Khánh, gật đầu một cái, coi như chào tạm biệt.
Ông ấy cố gắng muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng chỉ đỏ mắt, lặng lẽ cúi đầu thật sâu.
Tôi quay người rời khỏi phòng, không ngoái đầu lại.
Ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt, chói đến mức cay mắt.
Tôi đi thẳng đến văn phòng luật sư, rút đơn kiện mẹ về tội phỉ báng.
Luật sư tỏ ra khó hiểu:
“Họ đối xử với cậu như vậy, cậu thật sự bỏ qua sao?”
“Không phải bỏ qua.
Mà là… đã qua rồi.”
Càng dây dưa, chỉ càng đem xiềng xích của quá khứ khóa chặt thêm vào người.
Cuộc đời của họ, đã bị chính lựa chọn của họ trói buộc.
Còn tôi — chỉ vừa mới bắt đầu.
Tôi chọn buông bỏ, không phải vì họ, mà là vì chính tôi.
Tôi không muốn tiếp tục mang theo hận thù và ký ức đau khổ mà bước tiếp nữa.
Bốn mươi tuổi, tôi đánh mất gia đình, nhìn thấu ruột gan tình thân, mất luôn cả công việc.
Nhưng tôi — đã tìm lại được chính mình.
Vài ngày sau, tôi xách ba lô lên đường, bắt đầu chuyến hành trình mà tôi đã lên kế hoạch từ lâu.
Điểm đến đầu tiên — vùng Gobi Tây Bắc.
Đứng dưới bầu trời sao bao la nơi hoang mạc, những yêu ghét hận thù của con người trở nên nhỏ bé như cát bụi.
Xa xa, gió gào thét qua đại mạc, vang vọng âm thanh của tự do.
Tôi chụp một bức ảnh bầu trời sao, viết vài dòng ngắn ngủi:
“Trời rộng, đất rộng, đời người dài đằng đẵng. Tôi đi trước một bước — để ngắm nhìn thế giới. Mọi người, hãy bảo trọng!”
【Toàn văn hoàn】