Chương 2 - Cuộc Chiến Giữa Lòng Tin và Lời Dối
3.
Tôi đứng thẳng người, cố gắng để gương mặt mình trông thật tự nhiên.
“Không có gì đâu, chỉ là mấy vấn đề nhỏ. Anh bận rộn như vậy, em không muốn khiến anh phải lo thêm.”
An Diễn Bạch nhìn tôi thật sâu, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt lại nhanh chóng dời đi.
“Em đúng là luôn biết điều.”
Anh ta không hỏi gì thêm, cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu. Gương mặt sắc lạnh nghiêng nghiêng dưới ánh đèn, lộ rõ vẻ xa cách, lạnh nhạt đến tàn nhẫn.
Không khí lặng đi một hồi, thì chuông cửa bất ngờ vang lên.
Tôi liếc đồng hồ treo tường – 8 giờ 30 tối.
Giờ này… ai lại đến nhà?
Chuông reo liên tục mấy hồi, An Diễn Bạch ngồi im như tượng, chẳng buồn nhúc nhích. Tôi đành xoay người đi mở cửa.
Ngoài cửa là một người phụ nữ trang điểm kỹ càng, ôm theo một chồng tài liệu – Thanh Thanh.
Không phải lần đầu tôi gặp cô ta.
Trước đây vì công việc, cô ta đã từng đến nhà tôi nhiều lần để tìm An Diễn Bạch. Cả hai còn thường xuyên đi công tác chung.
Nhưng lúc ấy, tôi luôn tin tưởng chồng mình, chưa bao giờ nghĩ giữa họ có gì mờ ám.
Thanh Thanh thấy tôi ra mở cửa thì hơi khựng lại, chẳng thèm chào hỏi lấy một câu, cứ thế bước thẳng vào nhà.
“Diễn Bạch, em mang mấy tài liệu gấp đến cho anh. Bên công ty giục dữ lắm, tối nay phải xử lý xong.”
An Diễn Bạch tiện tay rót cho cô ta một cốc trà nóng:
“Vất vả rồi, muộn thế này còn phải chạy qua.”
“Không sao mà, chuyện nên làm thôi.”
Cô ta cười nhẹ, ngồi sát bên anh ta trên sofa.
Hai người đầu kề đầu, chăm chú xem xét từng dòng số liệu, thỉnh thoảng thì thầm trao đổi, vẻ mặt ăn ý đến mức… như thể chính họ mới là chủ nhân của căn nhà này.
Còn tôi — chỉ như một người ngoài chen nhầm vào thế giới của họ.
Mãi cho đến khi An Diễn Bạch đi vào thư phòng lấy tài liệu kế hoạch, Thanh Thanh mới cất giọng “chào hỏi” tôi một cách miễn cưỡng:
“Chị Trí Ninh, em đến trễ thế này làm phiền hai người tận hưởng thế giới riêng… chị sẽ không thấy em chướng mắt đấy chứ?”
Ánh mắt cô ta nhìn tôi đầy ghét bỏ, giọng điệu lại ẩn chứa sự khiêu khích rõ ràng.
Tôi khẽ lắc đầu, đáp lại bằng nụ cười nhàn nhạt:
“Vì công việc cả mà. Em yên tâm, chị và chồng chị còn khối thời gian để bên nhau, không thiếu gì một buổi tối như thế này đâu.”
Nụ cười trên mặt Thanh Thanh cứng lại trong chớp mắt.
Cô ta thong thả bước đến bàn trà, ánh mắt liếc qua ấm nước đang sôi sùng sục trên bếp điện, rồi nghiêng đầu, hạ giọng:
“Nhưng em thì thấy chị rất vướng víu đấy. Rõ ràng tối nay em hẹn anh ấy ra ngoài bàn công việc, thế mà không biết chị giở trò gì, anh ấy lại đột nhiên lật kèo, quay về nhà.”
Tôi nhìn cô ta, ánh mắt lạnh tanh.
“Giờ là định không đóng kịch nữa à? Cô và An Diễn Bạch… chẳng lẽ không chỉ là đồng nghiệp đơn thuần?”
Thanh Thanh khẽ cười khẩy:
“Tất nhiên không phải. Bọn tôi lớn lên bên nhau, là thanh mai trúc mã, là người quan trọng nhất của nhau.”
Tôi giả vờ ngạc nhiên:
“Ồ, vậy sao anh ấy không cưới cô, mà lại cầu hôn tôi sau nửa tháng quen nhau? Tình cảm mười mấy năm của hai người, chẳng lẽ không bằng mười mấy ngày giữa tôi và anh ấy?”
Ánh mắt Thanh Thanh thoáng giễu cợt, giọng nói cũng chẳng thèm che giấu sự khinh thường:
“Chị chỉ là người đến đúng thời điểm. Hứa Trí Ninh, chị ngồi ở vị trí bà An cũng đủ lâu rồi, đến lúc nên trả lại cho tôi rồi đấy.”
Rõ ràng cô ta biết, An Diễn Bạch lấy tôi là vì điều kiện trong di chúc.
Thế nhưng bị tôi châm chọc thẳng mặt như vậy, cô ta vẫn nhẫn nhịn, không bật lại, không vạch trần sự thật.
Tại sao?
An Diễn Bạch đã lấy tôi, cũng đã chính thức thừa kế tập đoàn An Thị. Chuyện này lẽ ra chẳng cần giấu tôi nữa.
Trừ khi… quyền thừa kế đó vẫn chưa hoàn toàn ổn định.
4.
“Choang!”
Một tiếng vỡ giòn vang kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ rối loạn.
Tôi giật mình nhìn sang.
Thanh Thanh vừa hất mạnh tay, làm ấm trà đang sôi đổ nhào xuống nền gạch. Ấm sứ vỡ tan, nước nóng bắn tung tóe khắp nơi.
Cô ta lập tức hét lên một tiếng thảm thiết:
“Á—!”
Cơn đau rát lan từ bắp chân xuống mu bàn chân khiến tôi suýt đứng không vững — phần lớn nước trà sôi đổ lên người tôi.
Cùng lúc đó, cửa thư phòng bị bật mở mạnh, An Diễn Bạch lao ra, bước nhanh đến chỗ Thanh Thanh, lo lắng hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Em có bị thương không?”
“Diễn Bạch!”
Thanh Thanh lập tức rưng rưng nước mắt, đưa cánh tay đỏ ửng do vết bỏng lên trước mặt anh ta.
“Em cũng không biết vì sao… lúc nãy chị Trí Ninh bỗng dưng nổi giận, nói em nửa đêm nửa hôm đến nhà là để quyến rũ anh, rồi không để em kịp giải thích, liền hất luôn cả ấm trà… hu hu, tay em bị bỏng, đau lắm…”
Tôi cắn chặt răng, đau đến mức không thở nổi, hai chân vẫn âm ỉ như bị lửa thiêu. Nhưng tôi vẫn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào An Diễn Bạch, giữ lấy tia hy vọng cuối cùng.
“Nếu bây giờ em nói — em không làm vậy, là cô ta tự biên tự diễn… anh sẽ tin em, hay tin cô ta?”
Ánh mắt An Diễn Bạch đảo qua lại giữa hai chúng tôi.
Cánh tay của Thanh Thanh đỏ bừng, đầy những vết phồng rộp, còn tôi… chỉ có ống quần ướt nhẹp, nhìn qua chẳng có gì nghiêm trọng.
Vẻ mặt anh ta tối sầm lại. Lần đầu tiên trong suốt sáu năm kết hôn, tôi thấy ánh nhìn của anh ta hướng về tôi lại lạnh lẽo đến thế, thậm chí mang theo sự ghê tởm.
“Thanh Thanh từ trước đến nay luôn dịu dàng, hiền lành. Cô ấy chỉ mang tài liệu đến, vậy mà em cũng nghi ngờ, rồi còn làm ra chuyện độc ác như đổ nước sôi vào người ta?”
Nói xong, anh ta không thèm nhìn tôi thêm một lần nào nữa.
Quay người lại, ôm lấy Thanh Thanh — người vẫn đang khóc sụt sịt trong lòng — bế bổng lên đầy dịu dàng:
“Cố chịu chút nhé, anh đưa em đi bệnh viện ngay.”
Cánh cửa phòng ngủ “rầm” một tiếng khô khốc khép lại. Tôi đứng lặng người trong phòng khách, cơn đau rát từ bắp chân lan dần xuống mu bàn chân, từng đợt từng đợt như có lửa bén da.
Cổ họng nghẹn lại. Trong ngực là cảm giác vừa chua xót, vừa tủi hờn. Tôi không kìm được, khom người nôn khan mấy tiếng.
Thì ra, An Diễn Bạch thật sự chưa từng yêu tôi.
Sáu năm hôn nhân, thứ duy nhất tôi có được… là dối trá và lợi dụng.
Chắc vì tâm trạng quá kích động, phần bụng dưới cũng bắt đầu âm ỉ đau theo từng nhịp thở.
Tôi cầm lấy thẻ ngân hàng, lê bước tới bệnh viện tư mà sáng nay mình vừa đi khám.
Dù thất vọng đến tận đáy lòng, tôi vẫn không nỡ bỏ đứa con này. Tôi vẫn muốn giữ lấy nó, cho dù… đành chấp nhận để con chào đời mà không có cha.
Từ nhỏ tôi đã mồ côi, không còn ai là người thân ruột thịt. Nếu giữ được đứa bé này, ít nhất tôi sẽ không còn là kẻ cô đơn duy nhất trên đời. Nó sẽ là người duy nhất mang chung huyết thống với tôi, là lý do để tôi tiếp tục sống.
Thế nhưng vừa đến cổng bệnh viện, tôi đã bị hai y tá trực chặn lại.
“Xin lỗi chị, tối nay toàn bộ bệnh viện đã được khách VIP đặt riêng. Không tiếp nhận bệnh nhân bên ngoài.”
Đặt riêng cả bệnh viện?
Tim tôi như rơi xuống đáy vực.
Tôi hoảng hốt giải thích, giọng khản đặc:
“Nhưng tôi vừa bị bỏng, rất nặng… tôi còn đang mang thai. Hồ sơ bệnh lý, kết quả siêu âm, toa thuốc… đều là của bệnh viện này. Và chỉ ở đây mới có loại thuốc đặc biệt để giữ thai cho tôi.”
Hai y tá vẫn lộ rõ vẻ khó xử, lắc đầu:
“Thật sự rất tiếc, nhưng chúng tôi không thể làm trái quy định. Bệnh viện đã bị phong tỏa, chỉ phục vụ một khách hàng duy nhất. Hay chị tạm thời đến bệnh viện công kiểm tra trước? Sáng mai quay lại đây, tụi em sẽ hỗ trợ chị làm thủ tục nhập viện.”
Tôi gắng gượng xoay người, vừa định ra ngoài bắt xe đi bệnh viện khác, thì sau lưng bất ngờ vang lên tiếng hai y tá đang thì thầm trò chuyện.
“Trời ơi, hôm nay lại là Tổng giám đốc An và bạn gái anh ta nữa đúng không? Mấy người giàu đúng là chịu chơi thật, đi khám thôi mà lần nào cũng bao trọn cả bệnh viện. Tháng này họ đến mấy lần rồi đó. Lần trước là vì cô Thanh Thanh đau dạ dày, kết quả kiểm tra ra chỉ là… ăn không tiêu. Trước nữa thì nói chóng mặt, làm đủ thứ xét nghiệm toàn thân, không có gì bất thường, sau mới phát hiện là… do ngồi điều hòa lâu quá.”
Y tá còn lại cũng thở dài ao ước:
“Thiệt luôn á, chỉ mong có được người yêu như Tổng giám đốc An. Chỉ cần Thanh Thanh hơi không khỏe chút xíu thôi, là anh ta lập tức làm rầm rộ lên, sắp xếp khám gấp, nhập viện, lo hết mọi thứ. So với ảnh, mấy nam chính ngôn tình được tung hô là ‘chiều vợ hết mực’ còn phải gọi bằng sư phụ!”
Tôi như bị tạt một gáo nước đá vào mặt — từng mạch máu trong người như đông cứng lại.
Tôi không cần đoán cũng biết rõ… người mà họ gọi là “Tổng giám đốc An” và “cô Thanh Thanh” đó chính là An Diễn Bạch và Thanh Thanh.
Tên khốn này… thật sự khốn nạn đến tận xương tủy.
Tôi từng vì tiết kiệm tiền mà sốt cao vẫn cắn răng không dám đi viện, chỉ sợ tốn kém. Còn anh ta? Trong lúc tôi bệnh nặng không ai đoái hoài, anh ta lại âm thầm vì Thanh Thanh mà chạy đôn chạy đáo, bao trọn cả bệnh viện chỉ vì mấy chuyện nhảm nhí như… khó tiêu, chóng mặt.
Quan trọng nhất là — dưới danh nghĩa “bạn trai – bạn gái”!
Thật quá mức ghê tởm. Bẩn thỉu. Vô liêm sỉ.