Chương 6 - Cuộc Chiến Giữa Hai Trái Tim

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chỉ đến khi cả hai nói đã mệt, chúng tôi mới quay về.

Không ngờ vừa về đến nhà, tôi lại nhận được một “món quà lớn”.

Lưu Quế Hoa nằm bệt dưới đất, thấy tôi liền lết tới, níu chặt lấy chân tôi.

“Tô Yên, mày hại chết con trai tao, mày phải hầu hạ tao cả đời để chuộc tội!”

“Nếu không, Thừa An làm ma cũng sẽ không tha cho mày!”

Tôi tức đến bật cười.

Huống chi con dâu vốn không có nghĩa vụ nuôi mẹ chồng, nay tôi và Triệu Thừa An còn sớm đã ly hôn.

Tôi lạnh lùng rút chân, gọi ba mẹ về nhà.

Không ngờ tôi thật sự bỏ mặc, Lưu Quế Hoa liền giở giọng đe dọa:

“Tô Yên, nếu mày dám mặc kệ tao, tao sẽ lên mạng nói mày bất hiếu, không chịu chăm sóc mẹ chồng.”

Thấy tôi dừng bước, bà ta đắc ý hẳn.

Tôi cong môi cười lạnh:

“Tùy bà.”

Cho đến khi tôi vào nhà, vẫn còn nghe rõ tiếng bà ta chửi rủa thậm tệ.

Tôi lấy điện thoại báo cảnh sát, chẳng bao lâu, công an tới đưa bà ta đi.

Tưởng mọi chuyện đến đây là xong, không ngờ bà ta thật sự lên mạng khóc lóc.

Ban đầu, nhiều người không rõ tình hình còn mắng tôi là con dâu ác.

Nhưng ngay khi biết bà ta chính là mẹ ruột Triệu Thừa An, cư dân mạng lập tức quay sang chửi rủa bà ta đến chó má không bằng.

Đọc bình luận, tôi mới hiểu vì sao Lưu Quế Hoa lại xuất hiện ở khu nhà tôi.

Hóa ra sau khi Triệu Thừa An chết, bố hắn liền bỏ theo người đàn bà đã dan díu nhiều năm.

Lưu Quế Hoa không chịu nổi cú sốc, đổ hết tội lỗi lên đầu Chu Vệ, ngày nào cũng chửi mắng đánh đập.

Ban đầu Chu Vệ còn nhẫn nhịn, nhưng chịu không nổi nữa thì bỏ chạy.

Trước khi đi, cô ta còn ác độc ném Lưu Quế Hoa xuống khu nhà tôi, chỉ để làm tôi ghê tởm.

Công an sau khi đưa Lưu Quế Hoa về đã liên lạc với Chu Vệ, muốn cô ta chăm sóc.

Nhưng Chu Vệ dửng dưng:

“Tôi chưa từng được nhà họ Triệu chính thức nhận nuôi, hộ khẩu cũng không chung, nên tôi không có nghĩa vụ.”

Sau đó, tin tức về Chu Vệ cũng lần lượt truyền đến tai tôi.

Cô ta quen thói tiêu xài hoang phí, không chịu được cảnh kham khổ, liền tìm một đại gia bao dưỡng.

Nào ngờ đại gia kia đã có vợ.

Cô ta bị chính thất bắt quả tang, đánh cho một trận, gương mặt vô tình bị hủy hoại.

Chu Vệ không chịu nổi, tinh thần sụp đổ, cuối cùng hóa điên.

Thoắt cái đã nửa năm trôi qua những người như Triệu Thừa An dần mờ nhạt khỏi ký ức tôi.

Ngày hôm đó, vừa về nhà, tôi đã thấy Hạ Cảnh Thâm ngồi chễm chệ trên ghế sofa.

Mẹ tôi còn nháy mắt ra hiệu:

“Yên Yên, con với Cảnh Thâm nói chuyện đi, mẹ vào bếp nấu cơm.”

Tôi bất đắc dĩ ngồi xuống đối diện Hạ Cảnh Thâm, hỏi anh rốt cuộc muốn gì.

Nửa năm nay, anh liên tục gửi hoa đến công ty tôi, thường xuyên rủ tôi đi ăn.

Nhưng tôi đều từ chối.

Mãi đến một tháng trước, anh ép đưa tôi về nhà, lại vô tình bị ba mẹ tôi bắt gặp.

Từ đó, anh lấy đủ cớ để lui tới.

Hạ Cảnh Thâm cười nhẹ:

“Em không chịu nhận lời theo đuổi của anh, thì anh đành vòng đường khác, nhờ bác trai bác gái giúp thôi.”

Tôi nghẹn lời, hít sâu một hơi mới nói:

“Hạ Cảnh Thâm, tôi không hứng thú với mấy trò yêu đương của anh.”

Anh là đàn em cùng trường thời đại học, nổi tiếng là công tử đào hoa.

Tôi có số liên lạc của anh, cũng chỉ vì từng cùng làm hoạt động trong hội sinh viên.

Nhiều năm nay, chúng tôi chưa từng liên hệ.

Mãi đến khi Triệu Thừa An khởi nghiệp, nhiều lần than phiền có người luôn cướp hợp đồng của hắn, tôi truy hỏi, mới biết kẻ đó là Hạ Cảnh Thâm.

Lúc này, gương mặt anh nghiêm túc hẳn:

“Tình cảm anh dành cho em, chưa bao giờ là giả dối.”

Thấy tôi vẫn không tin, anh lộ vẻ bất lực.

“Năm ba đại học, em dẫn chương trình đêm dạ hội Tết Dương lịch.”

“Khi thấy em tỏa sáng đầy tự tin trên sân khấu, anh đã thích em rồi.”

Nói đến đây, ánh mắt anh sáng quắc:

“Trước kia em đã kết hôn, anh không muốn phá vỡ gia đình em.”

“Bây giờ chúng ta đều độc thân, em cho anh một cơ hội được không?”

“Từ năm đó đến giờ, anh chưa từng quen thêm một cô gái nào.”

Tôi thoáng ngẩn ra, bất giác nhớ lại chuyện mấy năm trước, bạn cùng phòng còn bàn tán rằng Hạ Cảnh Thâm độc thân quá lâu, có lẽ chơi chán rồi.

Tôi nhìn vào mắt anh, thấy tình cảm nóng bỏng không cách nào che giấu.

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi bật ra một chữ:

“Được.”

Hạ Cảnh Thâm thoáng sững người, rồi gương mặt rạng rỡ đầy kích động.

Tôi lập tức trấn tĩnh, bổ sung thêm:

“Chỉ là cho anh một cơ hội thôi, mọi quyền quyết định đều ở tôi.”

Đôi mắt anh sáng lấp lánh:

“Được, anh nhất định sẽ nỗ lực giành lấy trái tim em.”

Nhìn gương mặt anh, tim tôi lỡ nhịp, khóe môi bất giác cong lên.

“Vậy anh cố gắng đi.”

(Hoàn)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)