Chương 2 - Cuộc Chiến Giữa Hai Tiểu Thư
Bùi Tịch hơi nhíu mày, hắn dỗ dành ta: “Trường Anh, ngoài nó ra, trong phủ ta thứ gì nàng cũng có thể chọn, nàng không phải thích nhất cây hải đường Tây Phủ sao?”
Trời đất ơi!
Ngay cả cây hải đường hắn chăm bẵm kỹ lưỡng cũng chịu nhường cho ta.
Vậy là lời đồn không sai.
Bùi Tịch quả nhiên xem con chim này như bảo bối.
Ta lại càng muốn có nó hơn.
“Đánh một trận đi, ai thắng thì được.”
Bùi Tịch cười khổ: “Trường Anh, nàng biết rõ ta không đánh lại nàng.”
Ta: “Không chiến mà khuất phục địch, mới là thượng sách.”
03
Ta xách lồng chim, nhặt lấy cây thương đỏ, nhấc chân bỏ chạy.
Vội vã nên va phải Lương Hành vừa đưa đại phu trở về.
Hắn trợn tròn mắt, kinh ngạc chỉ vào cái lồng trong tay ta, giọng sắc bén chất vấn Bùi Tịch.
“Công tử, người đem con vẹt đó tặng cho Tiết cô nương rồi?”
“Người thật sự đưa cho nàng ấy rồi?”
“Người không cần mặt mũi nữa sao? Thanh danh trăm năm của Bùi phủ không cần nữa sao?”
Ta không hiểu, chỉ là một con chim thôi mà, sao lại lôi cả mặt mũi với thanh danh gia tộc ra?
Ơ, sao tai Bùi Tịch lại đỏ thế kia?
Chẳng lẽ là do lúc nãy đòi đánh nhau, hắn chưa đánh đã nhận thua?
Dù sao thì cũng là tay ta cầm chim, miệng ta nói lý, chẳng ai nỡ trách.
Ta vỗ vai Lương Hành, an ủi: “Bản tướng quân trời sinh kinh mạch võ học, công tử nhà ngươi thua ta cũng không mất mặt đâu.”
Nói xong, ta định rời đi.
Lương Hành không cam lòng: “Công tử, người nói gì đi chứ! Đây là con vẹt người yêu nhất mà!”
Hắn nói mà nghiến răng nghiến lợi, còn đặc biệt nhấn mạnh là yêu nhất.
“Trường Anh, nàng chờ một chút.”
Nghe thấy Bùi Tịch lên tiếng gọi ta, mắt Lương Hành lập tức sáng lên.
Ta nhướng mày: “Bùi Tịch, ngươi không giành lại được đâu.”
Bùi Tịch khẽ mỉm cười: “Trường Anh hiểu nhầm rồi, nàng đã thắng ta, con chim này đương nhiên là của nàng.”
“Lương Hành, đi mang mấy món mà ‘Phan Quy’ thích ăn nhất đến đây, tặng cho Tiết Tướng quân.”
“Công tử——”
“Giờ đến lượt ngươi làm chủ thay ta rồi sao?”
Lương Hành đấm ngực dậm chân mà đi.
Ta cố nén khóe môi đang nhếch lên: “Vậy sao được chứ?”
Sợ Bùi Tịch đổi ý, ta không cho hắn cơ hội nói thêm, liền hỏi: “Phan Quy là tên con chim này à?”
Bùi Tịch gật đầu.
Phan Quy, Đồng Quy, nghe cũng hợp với tên ngựa của ta đấy chứ, chẳng trách ta cứ muốn cướp nó, thì ra là có duyên.
Không biết từ lúc nào Bùi Tịch đã đứng bên cạnh ta, hắn nghiêng người nói khẽ: “Trường Anh, con chim này rất quý, có một thói quen kỳ quặc.”
Ta hiếu kỳ, ghé tai lại gần để nghe.
Bùi Tịch hé môi: “Lúc chơi với nó, chỉ được có một người, nếu không nó sẽ tuyệt thực.”
Ta hơi ngẩn ra, hơi thở nóng ấm của Bùi Tịch như ngọn gió mang theo lông tơ mịn, lướt qua da đầu, nhẹ chạm lên từng tấc da nơi cổ ta, khiến trong lòng nổi lên một cảm giác khó gọi thành tên.
“Trường Anh——”
Ta ngẩng đầu, Bùi Tịch đang cười nhìn ta.
Ta ho nhẹ một tiếng: “Hiểu rồi, hiểu rồi, ta sẽ đối xử tốt với nó. À mà, ta cũng không lấy không của ngươi đâu.”
Ta đảo mắt một vòng, rồi lấy từ bên hông ra một miếng ngọc bội.
“Miếng này được chế từ ngọc ấm ngoài quan ải, xem như ta đổi với ngươi một món.”
04
Bùi Tịch mỉm cười, đem ngọc bội treo ở chỗ dễ thấy nhất trên người.
Hắn lại nhìn đại phu bắt mạch cho ta, xác định không có gì nghiêm trọng mới để ta rời phủ.
Ta ra cửa chính, vừa vặn chạm mặt tổ mẫu của Bùi Tịch.
“Là nha đầu Trường Anh đấy à.”
Bà thấy ta xuất hiện ở Bùi phủ cũng không lấy gì làm lạ, nhưng vừa liếc thấy cái lồng trong tay ta, sắc mặt liền sững lại.
“Là A Tịch tặng con à?”
Ta gật đầu, không phủ nhận.
Bà đưa tay ôm ngực, hít sâu một hơi: “Nha đầu Trường Anh, nhớ kỹ đấy, khi chơi đùa nhất định phải chỉ có một mình.”
Ta âm thầm tặc lưỡi trong lòng.
Đến mức khiến tổ mẫu của Bùi Tịch cũng phải căn dặn riêng ta.
Con chim này quả thật quý giá.
Ta nhất định phải chăm sóc thật tốt, xem thử nó có gì kỳ lạ.
Vừa về đến phủ, ta liền treo nó trong phòng ngủ của mình.
Mọi người nối đuôi theo sau, muốn xem mà không dám xông vào, có vài kẻ to gan mở miệng năn nỉ.
“Thiếu tướng quân, con vẹt cô cướp về cũng cho bọn ta ngó một chút đi, để mọi người mở mang tầm mắt.”
Trong lòng ta vẫn nhớ lời Bùi Tịch dặn, nhưng cũng không chịu nổi bọn họ năn nỉ.
Thế là ta xách lồng chim, đi một vòng ngoài phòng cho mọi người nhìn thoáng.