Chương 6 - Cuộc Chiến Giữa Hai Tiểu Tam

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tống Thần run rẩy tháo dây trói cho tôi, ngay trước mặt tôi, anh giáng cho mình hai cái tát nảy lửa, rồi ôm chặt lấy tôi.

“Xin lỗi, nếu anh đến đón em ngay từ đầu, em sẽ không bị bắt cóc.”

“Lâm Sơ, em có biết khi ngồi trên xe cảnh sát truy đuổi bọn chúng, anh nghĩ gì không? Nếu em có mệnh hệ gì, cả đời này anh sẽ không tha thứ nổi cho bản thân!”

Vai tôi ướt đẫm.

Từ lời giải thích đứt quãng, tôi biết lúc tôi gửi tin nhắn, anh ta đang bị Thẩm Thanh Nguyệt chặn lại.

Cũng chính vì sự mềm lòng ấy, anh đã bỏ lỡ cơ hội bảo vệ tôi ngay từ đầu.

Trên đường đến đồn, Tống Thần nắm chặt tay tôi không rời, như sợ chỉ lơ đãng một chút sẽ lại đánh mất tôi.

Sau khi làm xong biên bản, cảnh sát cũng đưa ra kết quả thẩm vấn.

Đám côn đồ quỳ rạp, cầu xin tha thứ.

“Tôi không muốn ngồi tù, tôi khai hết! Có một cô họ Thẩm thuê chúng tôi bắt cóc cô ta, nói xong việc sẽ trả cùng khoản trước đó!”

Cảnh sát lập tức cảnh giác.

“Khoản trước đó là gì? Các người từng làm việc gì cho cô ta?”

Một tên lắp bắp hồi lâu mới thú nhận:

“Là lần giả vờ làm nhục cô ta, rồi đổ hết cho cô gái này. Nhưng thất bại, nên cô ta không chịu trả, còn ép chúng tôi làm tiếp. Các anh, chúng tôi cũng bị ép mà thôi!”

Cảnh sát giật mình, lập tức hạ lệnh truy bắt.

Tôi rõ ràng cảm nhận được cả người Tống Thần run lên vì tức giận.

Khi Thẩm Thanh Nguyệt bị áp giải tới, anh không chút do dự, tát thẳng vào mặt cô ta.

“Hôm nay em cố ý níu chân anh, chính là để tạo cơ hội cho bọn chúng bắt cóc Lâm Sơ đúng không? Thẩm Thanh Nguyệt, anh trước đây sao lại không nhận ra tâm địa em độc ác đến thế!”

Thẩm Thanh Nguyệt ngơ ngác.

“A Thần, anh nói gì vậy, cái gì mà bắt cóc Lâm Sơ?”

Một tên côn đồ nhào ra, ôm chặt lấy chân cô ta.

“Thẩm tiểu thư, chính cô bảo chúng tôi giả vờ làm nhục cô, rồi đổ lên đầu người khác, cũng chính cô nhắn tin kêu chúng tôi đi bắt cóc người. Cô không thể bỏ mặc chúng tôi được!”

Con ngươi Thẩm Thanh Nguyệt co rút dữ dội, quát lớn:

“Mày nói bậy cái gì thế, tao chưa từng…”

Cảnh sát lạnh mặt, ném bản ghi chép trò chuyện xuống bàn.

“Chứng cứ rành rành, còn dám chối? Một cô gái mà lòng dạ đen tối đến vậy, trong mấy chục năm hành nghề tôi chưa từng thấy!”

“Rốt cuộc là thù hận thế nào mà em có thể xuống tay với một người vô tội?”

Thẩm Thanh Nguyệt hoàn toàn hoảng loạn, lẩm bẩm liên tục:

“Không… không thể nào… sao có thể như vậy…”

Sau đó, cô ta ngẩng phắt đầu, ánh mắt đầy hy vọng nhìn về phía Tống Thần.

8

“Hôm đó trong phòng bao, đúng là tôi tìm người đến. Nhưng tôi chỉ vì quá yêu anh, chỉ muốn dạy dỗ Lâm Sơ một trận để cô ta tự rút lui thôi. Chuyện bắt cóc thật sự không liên quan đến tôi, nhất định là Lâm Sơ tự biên tự diễn!”

Khóe môi Tống Thần nhếch lên một nụ cười châm biếm, vòng tay ôm tôi càng siết chặt.

“Bắt cóc là phạm pháp, tất nhiên em sẽ không thừa nhận.”

“Thẩm Thanh Nguyệt, em khiến anh quá thất vọng rồi. Từ nay đừng bao giờ để anh nhìn thấy em nữa!”

Khi Tống Thần nắm tay tôi rời đi, Thẩm Thanh Nguyệt còn định đuổi theo nhưng bị cảnh sát chặn lại.

Sắc mặt cô ta xám ngoét, miệng không ngừng lẩm bẩm:

“Không thể nào… không thể nào… tôi vô tội…”

Mọi người đều tin chắc Thẩm Thanh Nguyệt chính là kẻ chủ mưu đứng sau.

Chỉ có mình tôi biết, cô ta thực ra vô tội đến mức nào.

Dù sao thì, trong khi chứng cứ của lần “Hồng Môn yến” đầu tiên đã rành rành, chẳng ai nghĩ đến chuyện vụ bắt cóc thứ hai là tôi đạo diễn.

Trò chơi, kết thúc rồi.

Thẩm Thanh Nguyệt thua, thua thảm hại.

Từ đêm đó, Thẩm Thanh Nguyệt thân bại danh liệt.

Không chỉ Tống Thần ra tay chèn ép, ngay cả trên diễn đàn trường cũng rộ lên đủ loại lời chỉ trích về “tội ác” của cô ta với tôi.

“Ghét Thẩm Thanh Nguyệt lâu rồi. Bình thường ai dám đến gần Tống Thần thì bị nhóm cô ta bắt nạt, giờ thì quả báo rồi.”

“Chỉ mới yêu đương mà đã kiêu căng thế, không dám tưởng tượng nếu thật sự gả vào nhà họ Tống thì sẽ thế nào. May mà ông trời có mắt.”

Cuối cùng, nhà họ Thẩm phải dùng quan hệ và bỏ ra một khoản tiền khổng lồ mới bảo lãnh được cô ta ra ngoài.

Còn nhiệm vụ của tôi, coi như kết thúc viên mãn.

Vì hoàn thành xuất sắc, tôi nhận được khoản thù lao vô cùng hậu hĩnh: hai tỷ tiền mặt, mười căn nhà rải khắp cả nước và không ít cổ phiếu.

Nhưng làm thế nào để rút lui êm thấm lại là vấn đề nan giải.

Tống Thần đã hoàn toàn chết tâm với Thẩm Thanh Nguyệt, ánh mắt anh bắt đầu chỉ dừng lại trên người tôi.

Vài lần tỏ tình, tôi đều khéo léo né tránh, nhưng tôi hiểu, đã đến lúc phải lên kế hoạch rời đi.

Ngay khi tôi chuẩn bị bàn bạc với cha mẹ Tống, thì gia đình họ Thẩm lại một lần nữa tìm đến.

Lâu ngày không gặp, làn da Thẩm Thanh Nguyệt đã trở nên sần sùi, xám xịt, cả người tiều tụy, khác hẳn với dáng vẻ kiêu ngạo một tháng trước.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)