Chương 2 - Cuộc Chiến Giữa Hai Tập Đoàn
04
Tôi sững người tại chỗ ít nhất nửa phút.
Một lúc lâu, tôi vẫn không dám quay đầu lại.
Tôi quay lưng về phía anh, giọng nói có chút chột dạ:
“Phó Thừa Xuyên, chúng ta đã chia tay rồi.”
“Anh có nói là anh đồng ý chưa?”
Trước mắt tôi, một bóng người cao lớn bỗng chắn ngang tầm nhìn.
Người đó mặc bộ vest cao cấp may đo, dáng người cao ráo, cúc áo sơ mi cài đến tận cổ, thấp thoáng còn thấy dấu vết nụ hôn để lại.
Ánh mắt tôi không kiềm được mà liếc lên, vẫn là gương mặt đẹp trai, lạnh lùng đến mức cấm dục ấy, khiến tôi thoáng chốc lại nhớ đến dáng vẻ anh siết chặt tay vịn đầu giường, kìm nén đến run rẩy trong những lúc cuồng nhiệt.
Gợi cảm đến mức khiến người ta tim đập loạn nhịp.
Tim tôi bắt đầu đập hơi nhanh.
Tôi cảm thấy… không ổn lắm.
Dường như lại có dấu hiệu “não yêu” trỗi dậy.
Tôi cố tình quay đầu sang chỗ khác, không nhìn Phó Thừa Xuyên, cắn răng nói:
“Anh có đồng ý hay không cũng vô ích, em đã chán anh rồi.”
Phó Thừa Xuyên hơi nhướn mày, lặp lại:
“Chán rồi?”
Anh ta xưa nay luôn là người tính toán mọi chuyện chu toàn, gương mặt chưa bao giờ để lộ cảm xúc.
Giờ đây, anh ta khẽ cười, nhưng nét điềm tĩnh, lạnh lùng nơi chân mày lại phủ thêm một tầng âm u:
“Vậy cái thằng phế vật đó là tình mới em tìm được sao?”
Tôi không chịu nổi khi nghe Phó Thừa Xuyên sỉ nhục anh trai mình như vậy.
Tôi nhịn không được mà lên tiếng bênh vực:
“Đừng nói anh ấy như thế, anh ấy ngoài tính cách tệ, nóng nảy, mồm miệng độc địa, không cao lắm, hơi thích khoe mẽ, thì… những mặt khác vẫn rất giỏi.”
Anh tôi thật sự rất giỏi.
Dù sao, cái tính thích thể hiện cũng là bản chất của phần lớn đàn ông.
Bỏ qua điểm này, việc anh có thể tiếp quản công ty của ba và khiến những nhân viên kỳ cựu, lão luyện của công ty phải nghe lời phục tùng, đã đủ để chứng minh bản lĩnh rồi.
Sợ Phó Thừa Xuyên không tin, tôi còn bổ sung thêm:
“Thật mà, anh ấy ở một số mặt còn hơn anh, ví dụ như—”
Chưa kịp nói hết câu, Phó Thừa Xuyên dường như cuối cùng cũng không nhịn được nữa, xé bỏ vẻ ngoài kiềm chế thường ngày, cúi người, mạnh mẽ hôn tôi.
Anh hôn rất mạnh.
Tôi đã có sự chuẩn bị tâm lý, thậm chí còn bắt đầu tính xem lát nữa nên giải thích thế nào với anh trai về vết thương mới trên miệng mình đây.
Lúc anh buông ra, vẫn ôm chặt tôi, giọng khàn khàn lộ rõ vẻ mệt mỏi:
“Đừng nói nữa, dạo này anh bận việc công ty, ít thời gian ở bên em, là anh khiến em không vui, theo anh về đi, em muốn gì anh cũng mua cho em, được không?”
Tôi không trả lời ngay.
Không phải vì tôi chưa nghĩ ra lời từ chối.
Mà là vì đúng lúc này, chú tôi vừa đi ngang qua dưới lầu công ty, đang đứng bên kia đường, trợn to mắt, liên tục thò đầu qua lại, cố nhìn xem rốt cuộc là ai đang được Phó Thừa Xuyên ôm.
May mà vóc dáng Phó Thừa Xuyên rất cao, ôm tôi cũng vừa đủ che khuất.
Tôi để mặc anh ôm, trong lòng lo lắng đến nỗi không dám cử động.
Không phải chứ, chú à, chú đừng hóng chuyện dữ vậy có được không?
05
Vì chú tôi mãi vẫn chưa chịu rời đi.
Tôi không dám giãy giụa nhiều, đành để mặc cho Phó Thừa Xuyên nắm lấy tay, cứng rắn kéo tôi lên xe.
Chiếc xe thương mại bản kéo dài, cửa sổ xe đã đóng kín, độ kín đáo rất cao.
Bàn tay Phó Thừa Xuyên vẫn đặt trên eo tôi, chưa từng buông lỏng.
Ngón tay ấm áp nhẹ nhàng xoa xoa vào phần thịt nơi eo tôi.
Phó Thừa Xuyên cụp mắt, giọng nói không thể đoán được cảm xúc:
“Gần đây sao lại gầy thế?”
Tôi bị cù đến mức ngứa ngáy.
Vừa định né đi, anh lại hơi mạnh tay ép tôi trở về chỗ cũ.
“Người tình mới của em không đối xử tốt với em.”
Giọng Phó Thừa Xuyên nhàn nhạt, sau đó bất ngờ siết chặt tôi vào lòng, mặc kệ tôi giãy giụa, cúi người hôn lên cổ tôi một cách gần như bá đạo.
Dấu hôn đỏ rực, in ngay chỗ không thể bị quần áo che khuất.
Như thể một dấu ấn không thể xóa mờ do ai đó cố tình để lại.
Trên mặt Phó Thừa Xuyên như hiện lên một chút thỏa mãn, khóe môi khẽ cong lên.
Nhưng tôi thì hoàn toàn chết sững.
Vết thương trên môi tạm thời còn có thể giải thích với anh trai là bị người khác đánh.
Vậy dấu hôn rành rành trên cổ này, chẳng lẽ cũng có thể nói là bị đánh sao?
Tôi lập tức nghiêm túc lại, khi Phó Thừa Xuyên định tiếp tục cúi xuống hôn, tôi vội nghiêng mặt né tránh.
Bầu không khí trong không gian chật hẹp bỗng như ngưng đọng, tĩnh lặng đến mức dường như chỉ nghe thấy được tiếng tôi nói:
“Phó Thừa Xuyên, tôi đã nói rồi, chúng ta đã chia tay, tôi không thích thế này.”
Động tác của Phó Thừa Xuyên khựng lại.
Vẻ mặt vui vẻ ban nãy dần nhạt đi, anh ngẩng đầu, mặt không cảm xúc nhìn tôi:
“Hồi trước khi ở bên anh, em đâu có nói như vậy.
“Kết quả mới mấy tháng đã chê anh rồi sao?
“Phùng Thiến Thiến, em nói những lời này, lương tâm em có không?”
Tôi chột dạ sờ lên ngực mình.
Đúng là có hơi nhói một chút.
Phùng Thiến Thiến thực ra chỉ là cái tên giả do anh trai tôi bịa ra.
Tên thật của tôi là Tô Nhiễm, là con gái duy nhất của nhà họ Tô.
Nói xong, Phó Thừa Xuyên đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng áp suất quanh người thấp đến đáng sợ.
“Được rồi, anh không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.”
Anh cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh ghế, giọng nói không cho phép phản kháng:
“Trong túi có váy dạ hội và quà tặng cho em, tối nay đi dự tiệc với anh.
“Vài ngày tới cứ ở chỗ anh đi, tránh để em chạy loạn rồi anh không tìm được.”
Đến khi tôi hoàn hồn lại, cửa xe đã bị khóa chặt.
Tài xế nghe theo dặn dò của Phó Thừa Xuyên trước khi rời đi, đưa tôi thẳng đến biệt thự của anh.
Phó Thừa Xuyên tay trắng lập nghiệp, có thể từng bước đi đến vị trí ngang hàng với gia đình tôi bây giờ, thủ đoạn có thể tưởng tượng được.
Anh luôn đối xử với tôi vô cùng ân cần, khiến tôi từng quên mất rằng, Phó Thừa Xuyên – trong mắt bất kỳ ai – đều là một người không dễ trêu vào.
06
Tôi ở trong biệt thự của Phó Thừa Xuyên suốt ba tiếng đồng hồ.
Chắc là anh trai tôi đã hết đau lưng rồi, giờ đang gọi điện tới tấn công dồn dập:
“Tô Nhiễm, em đang ở đâu đấy?
“Hôm qua chẳng phải đã nói rồi sao, tối nay là tiệc sinh nhật của trưởng nam nhà họ Phùng, cả nhà mình không được vắng mặt ai hết!
“Em đang ở đâu, anh qua đón.”
Tôi mệt mỏi thở dài.
Cửa lớn trong biệt thự nhà Phó Thừa Xuyên được khóa vân tay cả bên trong lẫn bên ngoài, tôi hoàn toàn không mở được.
Tôi đành gượng gạo trả lời hời hợt anh tôi vài câu.
Vừa định cúp máy.
Cửa phòng bỗng nhiên bị ai đó đẩy ra.
Phó Thừa Xuyên đứng ngay trước mặt tôi.
Anh không biểu lộ cảm xúc gì, ánh mắt lướt từ gương mặt tôi xuống chiếc điện thoại đang trong cuộc gọi.
Một lúc sau, anh khẽ ngẩng cằm, hỏi:
“Ai muốn đến đón em?”
Anh trai tôi bên kia nghe thấy giọng một người đàn ông lạ, lập tức cảnh giác:
“Em đang ở đâu? Sao lại có đàn ông ở đó?”
Lúc này tôi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hoa mắt chóng mặt.
Khẽ cười khổ một tiếng.
Đúng là vận đen, hết sức cẩu huyết, lại để tôi gặp trúng tình huống này.
Không khí yên tĩnh đến kỳ lạ.
Tôi có cảm giác ngay giây tiếp theo, tất cả bí mật của mình sẽ bị vạch trần.
Trong đầu tôi chợt hiện ra ánh mắt chán ghét, căm hận của Phó Thừa Xuyên khi anh phát hiện sự thật.
Và cả vẻ mặt thất vọng của anh trai và ba tôi.
Sớm biết thế này… sao lúc trước lại không biết kiềm chế.
Quả nhiên, con người vẫn nên học cách tiết chế dục vọng.
Tôi hít sâu một hơi, quay đầu, cố gắng giải thích với Phó Thừa Xuyên bằng giọng yếu ớt:
“Không có ai cả, anh nghe nhầm rồi.”
Phó Thừa Xuyên khẽ nhíu mày.
Anh bỗng nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, mặc kệ tôi vẫn còn đang nghe điện thoại, cúi người, cắn nhẹ vành tai tôi, khẽ thở dài:
“Được rồi, là anh nghe nhầm.
“Nhưng lần sau nếu em còn định lừa anh, thì làm ơn lừa cho khéo một chút, được không? Đừng làm như anh ngốc vậy.”