Chương 4 - Cuộc Chiến Giữa Hai Chị Em
“Là vì chuyện của Vi Vi.” – anh ta vội vàng nói – “Cô ấy… bị nhà họ Lâm đuổi ra rồi.”
“Ồ?” Tôi nhướng mày. “Vậy chẳng phải đúng rồi sao? Cô ta vốn đâu phải người nhà họ Lâm.”
“Nhưng cô ấy từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, chẳng biết làm gì, bây giờ trong tay không một xu, thậm chí không có chỗ ở!” Giọng Thẩm Yến mang theo chút cầu khẩn. “Tôi biết cô hận cô ấy, nhưng cô ấy cũng vô tội, cô ấy cũng bị lừa thôi. Cô có thể… rộng lượng, tha cho cô ấy một lần không?”
Nhìn anh ta vì Lâm Vi Vi mà chạy đôn chạy đáo cầu xin, tôi bỗng thấy buồn cười.
“Thẩm Yến, anh dựa vào cái gì mà nghĩ mình có tư cách nói với tôi những lời này?”
“Tôi…”
“Anh là gì của cô ta? Anh trai? Bạn bè? Hay là…” – tôi kéo dài giọng – “kẻ dự bị?”
【Phát hiện nhân vật mục tiêu ‘Thẩm Yến’ cực độ xấu hổ, thưởng tiền mặt mười tỷ.】
Mặt anh ta đỏ rồi trắng, tay siết chặt thành nắm đấm.
“Giang Trì, cô nói chuyện nhất định phải cay nghiệt như vậy sao?”
“Cay nghiệt?” – tôi thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh xuống – “So với những gì các người đã làm với tôi, vài câu này là gì? Khi anh vì cô ta mà cầu xin, anh có từng nghĩ tôi đã sống thế nào suốt mười tám năm qua không? Khi tôi ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, bị người ta chửi là đứa hoang không cha không mẹ, các người ở đâu?”
“Tôi… tôi không biết…”
“Không biết?” – tôi tiến lên từng bước – “Giờ thì anh biết rồi đấy. Thế nên, cất cái lòng thương hại rẻ tiền của anh đi, dẫn Lâm Vi Vi biến khỏi mắt tôi. Nếu không, tôi không ngại để cô ta nếm thử cuộc sống mà tôi từng phải chịu.”
Nói xong, tôi “rầm” một tiếng đóng sập cửa, để lại gương mặt vừa bối rối vừa nhục nhã của anh ta ngoài kia.
Tôi tưởng Thẩm Yến sẽ bỏ cuộc.
Không ngờ, sáng hôm sau, anh ta lại dẫn cả Lâm Vi Vi tới khách sạn tìm tôi.
Lâm Vi Vi mặc bộ quần áo cũ bạc màu, mặt mộc không son phấn, tóc tai rối bù — hoàn toàn khác hình ảnh công chúa lộng lẫy khi tôi gặp lần đầu.
Vừa thấy tôi, cô ta “phịch” một tiếng quỳ xuống.
“Chị! Em sai rồi! Em xin chị, xin chị tha cho em!”
Cô ta ôm chặt lấy chân tôi, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.
“Em thật sự không biết gì cả! Em cũng bị lừa! Giờ nhà họ Lâm không cần em nữa, em không còn chỗ nào để đi, em sắp sống không nổi rồi!”
Thẩm Yến đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn tôi đầy trách móc, như thể tôi là kẻ bắt nạt kẻ yếu.
“Giang Trì, cô xem, cô ấy đã thảm thế này rồi, sao cô vẫn không chịu tha thứ cho cô ấy?”
Tôi cúi đầu, nhìn Lâm Vi Vi đang khóc đến đứt ruột đứt gan dưới chân mình.
Màn diễn của cô ta, vẫn tinh xảo như mọi khi.
Chỉ tiếc… tôi không phải khán giả.
【Hệ thống nhắc nhở: Phát hiện nhân vật mục tiêu Lâm Vi Vi’ đang giả vờ diễn kịch, cảm xúc thật sự bên trong là — ghen tỵ, oán hận.】
Tôi bật cười.
“Đứng lên đi, sàn lạnh đấy.” – tôi thản nhiên nói.
Lâm Vi Vi tưởng tôi mềm lòng, trên mặt thoáng qua chút đắc ý, vội vàng đứng lên, đôi mắt sưng đỏ đầy hy vọng nhìn tôi.
“Chị…”
“Muốn tôi tha cho cô, cũng không phải không thể.” – tôi nói chậm rãi – “Cô hãy mở một cuộc họp báo, kể lại toàn bộ mười tám năm qua cô đã sống thế nào trong cuộc đời vốn thuộc về tôi, đã tiêu tiền nhà họ Lâm một cách thản nhiên ra sao, và khi tôi xuất hiện, cô đã tính toán hãm hại tôi thế nào… không sót một chữ.”
Sắc mặt Lâm Vi Vi lập tức trắng bệch.
“Em… em không có…”
“Không có?” – tôi rút điện thoại, mở một đoạn ghi âm.
Bên trong là giọng cô ta trò chuyện với bạn thân:
“… Con nhà quê đó còn tưởng tôi sợ nó? Đợi anh Yến giúp tôi cầu xin, khiến nó mất cảnh giác, tôi nhất định sẽ cho nó đẹp mặt! Nó khiến tôi mất mặt đến vậy, tôi tuyệt đối không tha cho nó!”
Giọng điệu độc ác và đầy oán hận vang rõ mồn một từ điện thoại.
Lâm Vi Vi run lẩy bẩy như cầy sấy.
Trên mặt Thẩm Yến hiện lên sự khó tin, ánh mắt nhìn Lâm Vi Vi chứa đầy thất vọng và tổn thương.
“Vi Vi… em…”
Tôi tắt ghi âm, nhìn hai người họ như đang xem trò hề.
“Giờ, các người còn muốn tôi tha cho cô ta không?”
Thẩm Yến như bị rút hết sức lực, lùi lại một bước loạng choạng.
Ánh mắt anh ta nhìn Lâm Vi Vi từ đau lòng, dần biến thành lạnh lẽo và xa lạ.
Có lẽ anh ta chưa bao giờ nghĩ, “công chúa nhỏ” mà mình nâng niu từ bé, lại có một tâm địa đen tối đến vậy.
【Phát hiện nhân vật mục tiêu ‘Thẩm Yến’ thế giới quan sụp đổ, cực độ thất vọng, thưởng tiền mặt năm mươi tỷ.】
Lâm Vi Vi hoàn toàn hoảng loạn.
Mất nhà họ Lâm Thẩm Yến là chiếc phao cuối cùng của cô ta.
Cô ta lao tới định níu tay anh, nhưng bị anh ghét bỏ hất mạnh ra.
“Đừng chạm vào tôi!”
Lâm Vi Vi ngã nhào xuống đất, lần này, cô ta thật sự khóc — khóc trong tuyệt vọng và bất lực.
“Anh Yến, anh nghe em giải thích, không phải vậy đâu, là cô ta… cô ta cố tình ghi âm hãm hại em!”
Thẩm Yến nhắm mắt lại, gương mặt đầy mệt mỏi và chán ghét.
“Đủ rồi, Lâm Vi Vi. Tôi không ngờ… em lại là loại người như vậy.”
Anh ta không nhìn cô ta thêm một lần, xoay người bỏ đi, bóng lưng tràn đầy thất vọng.
Lâm Vi Vi ngồi bệt dưới đất, nhìn theo dáng anh xa dần, gào lên một tiếng thảm thiết.