Chương 9 - Cuộc Chiến Giữa Các Bà Mẹ Chồng
11
Rốt cuộc, Giao Giao vẫn chẳng học thêu với ta được.
Hôm sau, trời mới vừa hửng sáng.
Từ xa chợt vọng đến tiếng vó ngựa như sấm động.
Giao Giao còn chưa kịp nắm lấy thương tua đỏ.
Một con hồng mã đã xông thẳng vào tiền viện.
Kỵ binh trên lưng ngựa lăn xuống đất, toàn thân phủ bụi vàng, trong tay nắm chặt quân báo đã thấm đẫm máu tươi.
“Bắc Địch đổi chủ soái rồi… là một nam tử đeo mặt nạ sói bằng đồng xanh…”
“Có binh sĩ nói… nhìn hắn thoáng qua trông rất giống tướng quân… đến bảy phần…”
Chúng ta toàn bộ đều sững người.
Giống phu quân ta… đến bảy phần?
Mẹ chồng ta như nhớ ra điều gì, vật trong tay rơi lạch cạch xuống đất.
Bà nhíu mày: “Ta biết là ai rồi!”
“Có khi nào… là đệ đệ của ngươi đó, Hoài Lạc!”
Mười lăm năm trước, tướng phủ có một đứa con thứ thất lạc, từ ấy bặt vô âm tín.
Nay lại có thể là lưỡi dao từ địch doanh đâm ngược vào tim ta?
Mẹ chồng nhẹ tay mở quân báo đã loang máu, cẩn thận đọc từng chữ.
“Trên cổ tay có vết bớt đỏ, hình nhưa một đóa song sinh liên đài…”
Tay bà run lên, quân báo rơi xuống đất.
Bà run rẩy chỉ về phía Hoài Lạc.
“Là hắn… Hoài An cổ tay cũng có bớt hình liên đài đỏ…”
“Chính là hắn rồi!”
Cả trường án lặng như tờ.
Sự trùng hợp này, sao có thể là thật?
Hai quân giao chiến, huynh đệ ruột lại là người hai doanh trại.
Để ổn định lòng quân, việc này chỉ những người thân cận biết, ngoài ra không một ai hay.
Mẹ chồng đích thân đến nhà lao, sai huyện lệnh dùng ám tuyến đưa một vật cho Bắc Địch.
“Phụ thân, đó là vật gì?”
Phu quân ta chau mày hỏi.
Mẹ chồng xua tay: “Chẳng bao lâu ngươi sẽ biết.”
Quả nhiên, chưa tới năm ngày.
Trước cửa viện có tiếng gõ cửa.
Ta ra mở, vừa mở liền thấy một người mang mặt nạ đứng ngoài.
Tim ta run lên, cúi đầu nhìn cổ tay hắn.
Quả nhiên có một đóa song liên đài đỏ chót!
Là Chu Hoài An!
Giao Giao thấy ta đứng đực ở cửa hồi lâu cũng chú ý tới.
“Ngưng Sương… sao thế?”
Mắt Mẹ chồng tinh tường, bà lao ra kéo hắn vào trong.
“Thằng nhãi con!”
Bà vung xẻng gõ thẳng vào mặt nạ đồng xanh.
“Lúc ngươi còn tè dầm, là ai giặt chăn giùm hả!”
Mặt nạ kim loại rơi xuống, lộ ra gương mặt giống phu quân ta đến bảy phần.
Đúng là rất giống.
Vị chủ soái Bắc Địch ấy bỗng ôm đầu ngồi thụp xuống.
“Mẫu thân, đừng đánh nữa! Hồi đó con còn lén lấy bánh quế hoa cho người mà!”
“Dù không có công cũng có khổ mà! Nhìn thấy con búp bê đất ấy là con nhận ra ngay!”
Giao Giao đứng sững với cây thương tua đỏ.
Tay ta run lên, lọ hạt tiêu còn nửa rơi tung tóe.
Hoài Lạc vừa tới nơi đã bị cay đến phun sạch trà ra mặt Hoài An.
“Khụ khụ… đây là đệ đệ thất lạc?”
“Phải rồi chứ sao nữa!”
Mẹ chồng kéo tai thanh niên kia lôi vào sân.
“Sau tai trái có vết sẹo, ngươi năm tuổi trèo lên bếp bị phỏng!”
Bà bỗng chùi mắt, lệ rưng rưng.
“Chỉ có điều… đôi mắt ngươi không tốt, lại đi nhận giặc làm cha suốt mười lăm năm.”
Hoài An cầm bát trà gừng mà Mẹ chồng dúi vào, tay run lẩy bẩy.
“Mẫu thân thứ lỗi, con đã mất trí nhớ từ lâu…”
“Hôm ấy vừa thấy búp bê đất có hơi xấu, bao ký ức ùa về như thủy triều…”
“Nghĩa phụ thường gọi con là lang nhi…”
“Xằng bậy!”
Mẹ chồng ném cái muỗng.
“Ngươi dám chê búp bê đất ta nặn xấu? Trước kia ngươi phải ôm ngủ mỗi tối cơ mà!”
“Ngươi chính là khỉ con! Ngày xưa ở phủ tướng, leo lên cây đa còn nhanh hơn hộ viện!”
Bà kéo tay áo hắn lên xem.
“Nhìn xem vết bớt này! May mà còn đó! Là thân mẫu ngươi chỉ đường cho ngươi quay về!”
“Nay đã nhớ lại, vậy ngươi tính sao?”
“Là tiếp tục đối đầu với huynh trưởng, hay là…”
“Quy hàng?”
Hoài An không trả lời.
Chỉ là năm ngày sau, chúng ta cải trang thành thương nhân Hồ lẻn vào đại doanh Bắc Địch.
Mẹ chồng ta tốn công sức, dùng mỹ phấn cao cấp từ kinh thành, từng chút từng chút lấp nếp nhăn trên mặt.
Ta thay ra y phục vải thô.
Giao Giao thậm chí còn chịu mặc nữ trang, khiến Mẹ chồng cười nghiêng ngả.
Khi đến cổng thành, thị vệ như lệ thường lục soát người.
Lúc ấy, hộp phấn mang theo bỗng rơi tung tóe.
Lập tức mấy tên thị vệ bị mù mắt cả lũ.
“Chiêu này hay lắm!”
Hoài An đội nữ trang chỉ đường phía trước.
“Bắc Địch vương sợ nhất là hoa phấn đó…”
“Đồ khỉ thật! Hại người!”
12
Trong quân trướng, tiếng hắt hơi vang dội trời đất.
Giao Giao đã sớm vung trường thương tua đỏ, hất bay chiến kỳ trong đại doanh Bắc Địch.
Mẹ chồng ta cũng chẳng rảnh rỗi, thừa dịp rắc đầy mật đặc lên ngai vàng của Bắc Địch vương.
Còn ta thì làm hậu viện, mở từng ống dẫn chứa đầy ong mật.
Ong như phát cuồng, lập tức ào ào lao tới nơi có mật.
Khi Bắc Địch vương bị ong đốt đến mức lăn lộn khắp nơi.
Phu quân ta – Chu Hoài Lạc, ung dung vén rèm bước vào.
“Chư vị, có cần thuốc mỡ trị ngứa không?”
“Là Chu Hoài Lạc! Người đâu! Hộ giá! Hộ giá!”
Toàn doanh như thể mọc chấy, chẳng ai còn tâm trí mà ứng chiến nữa.
Hôm ấy, người vui nhất chính là Mẹ chồng.
Bà như thể đích thân lập đại công, vung tờ chiếu thư đầu hàng mà về doanh trại phe ta oai phong lẫm liệt.
Khi ngang qua Cang Sơn quan, bà chợt giơ roi chỉ về nơi sâu trong mây mù.
“Trông thấy cụm mai đỏ kia chứ? Năm xưa phụ thân các ngươi chính tại đó…”
“Thu nhận thiếp thất thứ mười tám?”
Giao Giao ôm thương tiếp lời.
“Là nơi bị lão thân đánh đến vỡ nát ba cái bàn giặt đồ!”
Tàn dương như máu, ta, Mẹ chồng và Giao Giao sóng vai cưỡi ngựa về phía trước.
Phu quân và Chu Hoài An theo sau, vừa đi vừa thở dài.
“Mẫu thân, để phụ thân giữ chút thể diện được không…”
“Chết đã tám trăm năm rồi, còn giữ thể diện làm gì?”
Mẹ chồng quay đầu, lườm chàng một cái.
“Sang xuân năm sau, ta cưới cho ngươi mười tám phòng thiếp thất, đủ thể diện chưa?”
13
Từ sau khi giành được thư đầu hàng của Bắc Địch, chẳng mấy ngày sau, hoàng đế nơi kinh thành liền phái khâm sai đến.
Khi khâm sai giẫm lên hoa sương mà bước vào viện.
Mẹ chồng ta đang chỉ dạy ta hấp bánh mai hoa.
Bà vớ lấy nắp nồi gỗ, làm như thuẫn chắn.
Chỉ tay ra cửa sổ, thở dài cảm thán: “Ngươi nhìn xem? Cái trận thế tám kiệu lớn kia, còn chẳng bằng năm xưa lão tướng cưới thiếp thứ chín.”
“Thánh chỉ đến!”
Tiếng lanh lảnh vang lên, làm chim sẻ dưới mái hiên cũng kinh hãi bay vút.
Giao Giao đứng bên, khoanh tay xem kịch.
“Hoàng đế lão gia chẳng lẽ ban cho Chu đại ca mười tám vị mỹ thiếp?”
Chúng ta đồng loạt quỳ rạp dưới đất, đông nghịt một mảnh.
Khâm sai trải cuộn lụa vàng sáng, bắt đầu đọc.
Khi đọc đến bốn chữ “nữ trung anh kiệt”.
Mẹ chồng ta bỗng kéo ống tay áo ta.
“Cái đoạn lụa kia may yếm thì thế nào? So với vân cẩm Giang Nam còn thấm hút tốt hơn.”
Ta đếm từng khe gạch xanh dưới đất, gắng nhịn không quay sang nhìn bà.
Chỉ sợ bà mở miệng câu sau sẽ xin thánh thượng cho thợ may.
Khi phần ban thưởng được đem vào.
“Thần phụ kinh sợ.”
Tư thế dập đầu của Mẹ chồng ta quả thực mẫu mực vô cùng.
Mặt khâm sai trắng bệch giật giật mấy cái.
Ta vội nâng danh sách lễ vật lên che chắn tình hình.