Chương 5 - Cuộc Chiến Giành Tình Bạn
Phó Viễn Hạo cố gắng làm ra vẻ ngầu lòi, gắng gượng mở miệng chào… nhưng vừa hé môi thì ăn nguyên một ngụm đất.
Phó Viễn Hạo: ……
Để tôi dễ hòa nhập hơn, chú và cô sắp xếp cho tôi học chung trường với Phó Viễn Hạo.
Cậu ta tuy nhỏ tuổi, nhưng do quá thông minh nên đã học chương trình lớp 4 rồi. Tôi cũng biết khá nhiều chữ nên được xếp học cùng lớp.
Tuy ở nhà tỏ ra rất ngầu, nhưng ở trường, Phó Viễn Hạo lại không được hoan nghênh lắm.
Cậu ta quá giỏi, nhưng tuổi lại nhỏ, các bạn cùng lớp chẳng ai muốn chơi cùng.
Ngay cả chỗ ngồi cũng bị sắp xếp ngồi một mình bàn đầu tiên vì quá thấp, không có cả bạn ngồi cùng bàn.
Khi phát vở bài tập, đến lượt cậu ta thì có tiếng trêu chọc vang lên.
“Ôi chà, lại là thần đồng đứng nhất nữa rồi!”
“Nhà giàu thật tốt, lần nào cũng được điểm tuyệt đối.”
Sự ác ý của trẻ con đôi khi còn tệ hơn cả người lớn, vì nó thô lỗ và chẳng hề được che giấu.
Phó Viễn Hạo siết chặt bút, mặt căng cứng, không nói lời nào.
Gia đình cậu ta có quyền có thế nên không ai dám đi quá giới hạn, vì sợ bị mách với phụ huynh.
Nhưng Phó Viễn Hạo lại cố chấp, chẳng chịu nói với bố mẹ một lời nào.
Khi cuốn vở được truyền tay hết cả lớp, đến lúc về lại tay cậu thì đã nhàu nát cả rồi.
Cậu ta lạnh nhạt ném vào thùng rác, lôi từ cặp ra một cuốn vở mới tinh.
Chuyện này xảy ra mãi rồi, cậu ta sớm quen rồi.
Không ngờ lần này có người nhặt vở lên — là tôi.
Tôi mở vở, thấy điểm tuyệt đối in rõ nét.
“100 điểm thế này mà cũng nỡ vứt à? Này, mấy đứa nãy giờ thích sờ vở cậu ta lắm mà đúng không? Bây giờ tớ bán đấu giá đó, ai muốn mua thì đấu!”
Đám con trai ban nãy nghịch ngợm lập tức nhìn nhau, ngơ ngác không hiểu tôi nói thật hay đùa.
Tôi nghiêm mặt hét lớn, giơ vở lên cao.
“Khởi điểm 100 tệ! Mua không bao giờ lỗ, không bao giờ bị lừa! Vở thần đồng đấy, mua về treo tường là mai được điểm tuyệt đối luôn!”
Tôi cầm vở đi đến trước mặt đứa phát vở đầu tiên, mở vở của nó ra, lắc đầu thở dài.
“Chỉ có 90 điểm thôi… Không muốn mua về so sánh bài làm à? Học hỏi bí kíp, lần sau 100 điểm cũng không khó!”
Rồi tôi quay sang đứa ném vở mạnh nhất.
“Cậu còn tệ hơn, có 70 điểm! Dù không vì cậu thì cũng nên mua cho ba mẹ cậu xem chứ, cho họ mát mặt chút đi?”
Mấy khuôn mặt đỏ bừng lên, vừa ngượng vừa bất giác khao khát nhìn vào cuốn vở trong tay tôi.
Chẳng lẽ… mua về thật sự có thể giỏi hơn sao?
Đám này ai cũng con nhà giàu, 100 tệ đối với tụi nó chẳng là gì cả.
“Tớ trả 150 tệ!”
“200 tệ!”
Cuốn vở cuối cùng được đấu giá tới tận 800 tệ, kéo theo cả Phó Viễn Hạo vốn đang bị cô lập cũng lập tức trở thành ngôi sao được săn đón.
Một đứa không đấu được đã phấn khích nhào tới trước mặt cậu ta hét lớn:
“Thần đồng Phó! Tớ trả 1 ngàn! Cuốn vở điểm tuyệt đối lần sau bán cho tớ nhé!”
Khuôn mặt nhỏ của Phó Viễn Hạo hơi lúng túng, bàn tay dưới bàn cũng siết lại.
Cậu ta không ngốc như bọn kia, biết rõ đây là chiêu trò của tôi.
Chỉ là… để cậu ta không bị cô lập nữa.
“Chuyện này tớ không quyết được, chị tớ nói bán cho ai thì bán cho người đó.”
Cậu ta nhỏ giọng nói.
Một tiếng “chị” ấy, gọi ra… mà cam tâm tình nguyện.
“Sao em cứ bám theo chị hoài vậy?”
Tôi nghi ngờ nhìn Phó Viễn Hạo. Từ hôm đó trở đi, cậu ta không những ngày nào cũng chờ tôi cùng đi học và về nhà, mà đến giờ ăn trưa cũng dính lấy tôi vào nhà ăn.
Nhà họ Phó có bảo mẫu riêng chuẩn bị bữa trưa. Theo như lời mấy dòng phụ đề, Phó Viễn Hạo xưa nay không bao giờ ăn cơm ở nhà ăn cả.
Nhưng tôi thì khác. Đồ bảo mẫu nấu dù ngon, cũng đâu cản tôi ăn thêm một suất trong nhà ăn đâu!
Thế là ngày nào tôi cũng sẽ chạy vào nhà ăn trước, lấy một tô cơm to, ăn sạch sẽ rồi mới ăn thêm suất của bảo mẫu đưa tới.
Phó Viễn Hạo nhìn tôi với ánh mắt khô khốc, bỗng đẩy phần cơm của mình tới trước mặt tôi.
“Chị ăn đi.”
Tôi liếc cậu ta từ đầu đến chân.
【Nam chính không phải chứ?! Rõ ràng nói chỉ dịu dàng với nữ chính thôi mà, sao lại tốt với đứa con gái khác?!】
【Tôi nói rồi mà, Lâm Phán chính là muốn cướp vị trí của nữ chính, giờ thì cướp luôn cả nam chính!】
【Ờm… chỉ mình tôi thấy nam chính thật sự coi Lâm Phán là chị thôi sao?】
Phó Viễn Hạo không chỉ đưa cơm cho tôi, mà còn rất tinh ý rót sẵn nước trái cây.
Mặt cậu ta đỏ bừng, ngồi đối diện tôi cùng ăn cơm.
“Ba mẹ nói vài hôm nữa sẽ tổ chức tiệc, giới thiệu chị với mọi người. Sau này ai cũng sẽ biết chị là… chị gái của em.”
Ơ?
Tôi chợt nhớ lại lời của phụ đề: Dư Tâm Nhu sau khi được nhận nuôi thì luôn bị chèn ép, Phó Viễn Hạo thì chưa từng thừa nhận cô là em gái. Đến khi nhận ra mình thích cô thì lại càng không muốn chấp nhận mối quan hệ đó.
Cho nên lẽ ra không hề có cái buổi tiệc giới thiệu gì đó mới đúng.