Chương 6 - Cuộc Chiến Giành Danh Dự

Quay lại chương 1 :

Khả năng duy nhất… là em đã khiến cô ấy quá đau khổ! Nếu không, cô ấy đời nào viết di thư?!”

Tôi nằm bệt trong làn mưa lạnh lẽo, toàn thân run lên từng đợt vì lạnh:

“Đó là lý do của anh sao?

Anh thậm chí không hề nghi ngờ rằng cô ta có thể đang diễn trò cho anh xem,

mà mặc định là tôi đã làm khó cô ta?”

“Doanh Doanh không phải loại con gái ngoài mặt một kiểu, sau lưng một kiểu như em.”

Anh ta buông lạnh một câu, rồi quay lưng bước đi không chút do dự.

Anh ta bỏ mặc tôi một mình trong màn mưa, tiếng cười chua chát thoát ra từ cổ họng tôi, đầy tự giễu và tuyệt vọng.

Điện thoại vang lên.

Tôi bắt máy.

“Bé con, sao nãy con gọi cho ba mẹ nhiều thế?

Ba mẹ vừa mới kết thúc thí nghiệm, có chuyện gì sao?”

Nước mắt hòa cùng mưa chảy xuống gương mặt, tôi nghe chính mình cất giọng khàn đặc, bi thương:

“Ba… mẹ… Có một chuyện… con phải nói với hai người.”

Ba mẹ tôi im lặng hồi lâu sau khi nghe hết mọi chuyện.

Cuối cùng, chỉ có ba tôi lên tiếng, lạnh lùng hỏi một câu:

“Xác định là thằng nhóc Phí Viễn Chi làm phải không?”

Dù sao Phí Viễn Chi cũng là đứa trẻ mà ba mẹ tôi từng nhìn lớn lên.

Trước giờ, tôi cũng vì tình nghĩa cũ mà vẫn chừa lại cho anh ta chút thể diện.

Nhưng giờ đây, tôi siết chặt chiếc điện thoại trong tay:

“Ba mẹ từng nói… con của hai người — chưa từng biết nói dối.”

“…Ba mẹ hiểu rồi.”

Ngay trong ngày hôm đó, một đoạn video lập tức leo lên top tìm kiếm nóng trên toàn mạng.

Ba mẹ tôi — hai vị viện sĩ nổi tiếng luôn giữ phong cách kín tiếng — lại bất ngờ đồng thời xuất hiện trước ống kính, đích thân xác nhận tôi là con gái ruột của họ.

Không những thế, họ còn công bố toàn bộ quá trình học thuật của tôi từ nhỏ đến lớn, đồng thời đưa ra đánh giá chi tiết và bày tỏ sự ủng hộ hoàn toàn với bài luận SCI khu vực 1 mà tôi đã công bố.

Cả giới học thuật lập tức dậy sóng.

“Tôi luôn nghĩ hai vị viện sĩ không có con, thì ra là cố tình giấu đi để con gái được lớn lên như một người bình thường!”

“Trời ơi, Tống Thiển Dao! Tôi biết cô ấy! Cô ấy là cựu sinh viên trường tôi đó! Năng lực học thuật cực kỳ mạnh! Có lần ba ngày liền không bước ra khỏi phòng thí nghiệm luôn cơ!”

“Lâm Uyển Doanh học cùng khoá với tôi đấy, cô ta ngày nào cũng đi uống rượu, qua lại với hết người này đến người khác, mà cũng phát được bài ở khu vực 1 á? Đúng là trò hề!”

Ba mẹ tôi gần như đã huy động mọi nguồn lực có thể để minh oan và công khai sự thật cho tôi.

Khi đoạn video được công bố, thầy Quán đang họp nhóm với sinh viên, còn lấy tôi ra làm ví dụ, răn dạy mọi người phải nhận rõ thân phận, đừng mơ tưởng trèo cao.

Nhưng ngay sau đó, các sinh viên đã xem được video của tôi.

Sắc mặt thầy Quán lập tức đỏ bừng, lúng túng kết thúc buổi họp một cách vội vã.

Không chỉ là làm sáng tỏ.

Ba mẹ tôi còn trực tiếp phong sát Phí Viễn Chi và Lâm Uyển Doanh, hoàn toàn không nể tình cảm hai mươi mấy năm với nhà họ Phí.

Dự án hàng chục triệu mà ba mẹ Phí từng dốc sức chuyển cho thầy Quán cũng vì thế mà sụp đổ.

Phí Viễn Chi đích thân tìm đến tôi:

“Em làm đến mức này… có cần thiết không?”

Tôi đang sắp xếp lại tài liệu, nghe vậy liền ngẩng đầu lên:

“Ý anh là gì?”

“Rõ ràng là em sai trước, vậy mà còn kéo bác trai bác gái ra làm chỗ dựa! Em thấy như vậy là đúng sao?!”

“Chát!”

Tôi giáng một cái tát thật mạnh lên mặt anh ta:

“Cái gì gọi là tôi sai trước? Ai là người đã đem bài luận của tôi cho Lâm Uyển Doanh?

Tôi chỉ lấy lại thứ vốn thuộc về mình — vậy mà lại thành tôi sai?!”

Phí Viễn Chi kinh ngạc đưa tay ôm lấy má.

Hai mươi mấy năm quen nhau, từ nhỏ đến lớn, chúng tôi từng là cặp thanh mai trúc mã thân thiết nhất.

Vậy mà chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, chúng tôi đã xảy ra đến ba lần xung đột tay chân.

Phí Viễn Chi nghiến răng, giọng đầy uất ức:

“Bây giờ lập tức bảo bác trai bác gái dừng tay lại! Doanh Doanh đã khóc lóc đòi tự sát rồi đó!”

“Vậy thì để cô ta tự sát đi.”

Tôi bật cười thành tiếng.

Phí Viễn Chi trợn mắt không thể tin nổi: “Em nói cái gì cơ?”

“Cô ta chẳng phải đã ‘tự sát’ một lần đúng vào hôm chúng ta dự hội nghị rồi sao? Giờ lại diễn nữa à?”

Phí Viễn Chi khẽ nhíu mày. Tôi càng cười lớn hơn:

“Anh nên cầu nguyện lần này cô ta chết thật đi, bằng không, tôi còn cả đống cách để khiến cô ta sống dở chết dở.

Không chết được lần này, thì những ngày sau của cô ta — chỉ càng khốn khổ hơn!”

“Tống Thiển Dao!”

Phí Viễn Chi gào lên: “Em còn chút nhân tính nào không?!

Ngay bây giờ, bảo bác trai bác gái dừng tay lại! Nếu không, chúng ta chia tay!”

“Chát!”

Một chiếc nhẫn đính hôn bay thẳng vào mặt anh ta chính là chiếc nhẫn mà anh đã đeo cho tôi bằng tay mình trong lễ đính hôn của hai nhà năm ấy.

“Chia đi.”

Tôi lạnh lùng nói.

“Em nói gì cơ?”

Phí Viễn Chi nhìn tôi đầy không thể tin nổi.

Tôi không đáp, chỉ đưa thẳng cho anh ta một bản danh sách:

“Đây là danh sách sính lễ mà nhà họ Phí đưa lúc đính hôn. Anh xem kỹ đi, nếu không có ý kiến, ký tên và điểm chỉ vào.

Ngày mai, toàn bộ sính lễ này sẽ được trả lại tận cửa nhà anh.”

Phí Viễn Chi cầm lấy tờ giấy, ánh mắt đờ đẫn, từng bước lùi lại, khẽ lắc đầu:

“Anh sẽ không ký.”