Chương 2 - Cuộc Chiến Ghen Tuông Trong Hôn Lễ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tấn Vương đau lòng ôm chặt lấy nàng: “Yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng. Bản vương nói nạp nàng vào phủ, ai dám ngăn cản?”

Ta không tức giận, chỉ bình thản nhìn Tấn Vương: “Điện hạ, xin hỏi, người định nạp Ngọc Thanh làm bình thê, hay là thiếp thất?”

Tấn Vương ánh mắt né tránh, nói năng ấp úng.

Ta thong thả tiếp lời: “Hôm nay là ngày đại hôn của ta và người. Nếu là nạp bình thê, ắt phải chuẩn bị lại phượng quan hà bào, tám người khiêng kiệu… Vậy điện hạ muốn để ai nhập đông viện, ai nhập tây viện? Sau này trong phủ, ai là chính vị, ai là tòng thất?”

“Nếu là nạp thiếp, thì ngày nào vào phủ cũng được. Một cỗ kiệu nhỏ, đâu ảnh hưởng gì tới ngày đại hỉ được Thánh Thượng ban ân?”

Ánh mắt ta kiên định nhìn chằm chằm hắn — nếu hắn dám nói cưới bình thê, thì lễ nghi tất phải tái bố trí, đến khi đó át sẽ kinh động thánh thính. Ta đánh cược, hắn không có can đảm ấy.

Nạp một thứ nữ làm vương phi? Chỉ sợ Thục phi – thân mẫu của hắn – là người đầu tiên phản đối.

Tấn Vương cân nhắc hồi lâu, mới dịu dàng nói với Thẩm Ngọc Thanh: “Thanh Nhi, ủy khuất nàng trước làm thiếp.

Đợi sau này nàng vì ta sinh nhi dưỡng nữ, ta ắt vì nàng xin phong trắc phi. Khi ấy, chỉ dưới một người mà trên vạn thiếp.”

Thẩm Ngọc Thanh nước mắt lưng tròng, nhào vào lòng hắn: “Thanh Nhi chỉ cần ở bên điện hạ, cái gì cũng không cầu.”

“Chỉ mong một lòng một dạ, đầu bạc răng long.”

Ta khẽ cười, nhàn nhạt nói thêm: “Thái Tổ khai quốc từng định hạ thiết luật: bậc vương hầu công khanh, khi kết thân với danh gia vọng tộc, tuyệt đối không được đồng cư hai tỷ muội.

Muội muội Ngọc Thanh, nếu muội nhất tâm muốn gả vào vương phủ, phụ thân ta e rằng phải đem muội xóa tên khỏi gia phả, từ nay không còn là người Thẩm gia nữa, muội… có nguyện chăng?”

Di nương gào lên xông vào: “Không được! Ngọc Thanh là nhị tiểu thư của Hầu phủ, sao có thể bị xóa tên khỏi tông tịch!”

Ta cong môi cười: “Di nương, đó là quốc pháp, không tin thì hỏi Tấn Vương một lời?”

“Hay là… người định làm ngoại thất, để vương gia nuôi bên ngoài, không danh không phận, cả đời không thấy được ánh mặt trời?”

Kỳ thực ai nấy đều rõ như lòng bàn tay.

Nếu không phải vì Thái Tổ lưu lại sắt luật ấy, Tấn Vương đã sớm nạp thứ muội làm trắc phi trước đại hôn.

Chỉ là hắn không có gan công nhiên kháng chỉ, cho nên mới bày ra vở kịch bi lụy hôm nay.

Thứ muội sắc mặt trắng bệch, cúi đầu trầm mặc, sau cùng cắn răng, cứng cỏi nhìn Tấn Vương:

“Điện hạ, Thanh Nhi nguyện tự xuất gia môn, từ nay không còn là nữ nhi Thẩm gia, chỉ nguyện ở bên cạnh điện hạ, sớm tối tương tùy.”

Phụ thân mặt như tro tàn, trầm giọng nói: “Vì một nam nhân, mà ngay cả huyết thống thân tộc cũng đoạn tuyệt?

Thẩm Ngọc Thanh, nếu con kiên quyết gả cho Tấn Vương, từ nay về sau, ngươi không còn là người của Thẩm gia, không còn nương tựa, không còn ngoại thất, ngươi nên nghĩ kỹ!”

Ông đã dâng một nữ nhi cho hoàng gia, há lại nguyện thấy một đứa con gái khác dấn thân vào vũng bùn. Chỉ tiếc, Ngọc Thanh cố chấp quá đỗi.

Thứ muội ngẩng đầu, đáng thương nghẹn ngào: “Cầu phụ thân thành toàn cho tâm ý si tình của nữ nhi.”

Phụ thân giận dữ vung tay: “Đã thế, để ta thành toàn. Tấn Vương điện hạ, ba ngày sau hồi môn, ngươi đến đón nàng đi. Ngày mai ta sẽ mở từ đường, xóa tên nàng khỏi gia phả.”

“Từ nay về sau, Thẩm Ngọc Thanh cùng phủ Tĩnh Viễn Hầu, ân đoạn nghĩa tuyệt.”

Dù cho tình thế hoang đường, phụ thân bất mãn thế nào, ta vẫn cùng Tấn Vương bái đường thành thân dưới chứng giám của quan viên Lễ bộ, chính thức trở thành Tấn Vương phi.

Đêm hoa chúc, Tấn Vương cùng ta lật bài ngửa: “Nếu không phải mẫu phi kiên quyết ép ta cưới nàng, thì chính phi hôm nay đã là Thanh Nhi.

Giờ ta và nàng kết thành phu thê, ta sẽ cho nàng danh phận Vương phi, nhưng nàng cũng không được ngăn ta và Thanh Nhi bên nhau.”

Ta khẽ cười, ôn hòa đáp: “Thiếp tự sẽ chu toàn trách nhiệm Vương phi, quản lý nội viện chu tất. Ngọc Thanh vào phủ, đã là nữ nhân của vương gia, thiếp là Vương phi, có cớ gì mà làm khó nàng?”

Nữ nhi nhà quyền quý, từ nhỏ học không phải là chuyện tình ái nhi nữ, mà là thủ đoạn giữ nhà dựng nghiệp.

Tranh giành giữa thê thiếp, đến cuối cùng, có thể giành được gì?

Ta là Vương phi, sau lưng là phủ Tĩnh Viễn Hầu. Chỉ cần ta không mưu hại vương gia, ai có thể động tới địa vị của ta?

Sáng ngày thứ hai sau đại hôn, ta cùng Tấn Vương tiến cung, bái kiến Hoàng thượng cùng Thục phi nương nương.

Dâng trà xong, Thục phi nương nương giữ ta lại chuyện trò, tay nắm lấy tay ta mà rằng:

“Bản cung biết hôm qua ngươi chịu uất ức, nhưng bản cung chỉ nói một câu — ngươi là con dâu mà bản cung và Thánh Thượng đích thân tuyển chọn, ai cũng không thể vượt mặt ngươi được!”

Trở về vương phủ, các thiếp thất lần lượt đến bái kiến. Có hai người, một người mỹ lệ yêu kiều, một người dịu dàng quyến rũ.

Vân thị sắc nước hương trời, Nguyệt thị ôn nhu như nước, dáng ngọc yêu kiều.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)