Chương 3 - Cuộc Chiến Đồ Ăn Và Sự Hiểu Lầm Đẫm Máu
3
Đau đớn đến cực độ, tôi chỉ biết yếu ớt cầu cứu.
Bà ta càng đánh càng điên, mặt mày tràn đầy vẻ khoái trá.
Đột nhiên, tôi bật thốt ra một câu khiến tất cả mọi người chết sững.
Ánh mắt bà ta biến đổi, trở nên kinh hoàng, cả người cũng từ từ lùi lại.
Tôi thật sự cảm thấy nếu cứ kéo dài thêm nữa, mình sẽ chết ở đây mất.
Vì vậy, tôi chộp lấy cổ chân của bà ta, nói bằng giọng yếu ớt: “Không phải bà nói tôi có HIV sao? Bà nói đúng rồi đấy. Giờ trên người bà có máu của tôi, bà cũng bị lây rồi.”
Vì cổ họng đã sưng tấy, lời nói của tôi phát ra với chất giọng khàn đặc, rợn người như từ địa ngục vọng lên.
Bà chủ mắng tôi mê tín giả thần giả quỷ, nhưng tay lại rất thành thật mà gọi cấp cứu.
Tôi toàn thân máu me bê bết, run rẩy đứng dậy, lê bước về phía đám đông: “Gọi cấp cứu đi, mau lên… nếu không thì hôm nay đừng ai mong yên thân… ai cũng sẽ bị lây hết…”
Tôi thấy chị hàng xóm hoảng hốt rút điện thoại gọi cứu thương, cuối cùng mới an tâm ngã gục xuống đất.
Trong lúc mơ hồ, tôi nghe thấy giọng bác sĩ hốt hoảng: “Nhanh lên! Bệnh nhân dị ứng nghiêm trọng!”
Tôi cảm nhận được họ đang cố hết sức cấp cứu cho tôi.
Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, tôi thầm thề — nhất định phải trả được mối thù này.
…
Lúc tôi tỉnh lại, việc đầu tiên nhìn thấy là gương mặt giận dữ của bà chủ.
“Chính là nó! Nói mình có HIV, cố tình truyền bệnh cho người khác, đây chẳng phải là tội gây nguy hiểm cho cộng đồng à? Mau bắt nó lại!”
Bà ta vừa dứt lời, mấy người hàng xóm quen mặt bên cạnh cũng gật đầu phụ họa đầy chột dạ.
Cảnh sát quay sang tôi, nét mặt nghiêm túc: “Cô có gì cần giải thích không?”
Tôi không nhịn được mà bật cười lạnh trong lòng — đúng là trò “vừa ăn cướp vừa la làng”.
Nhưng hiện tại tôi không còn nằm trong thế yếu bị khống chế nữa.
Tôi khàn giọng kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, từng chi tiết một.
Cuối cùng tôi nói thêm: “Tôi có bệnh hay không, bệnh viện chắc chắn đã có chẩn đoán rõ ràng.”
Khuôn mặt mọi người xung quanh bắt đầu hiện lên vẻ kinh ngạc.
Họ hoàn toàn không ngờ chuyện lại bắt nguồn từ… một hộp đồ ăn có rau mùi.
Nhưng tôi hiểu, rõ ràng tôi bị đánh thê thảm ngay trước mặt họ, trong khi ai cũng đủ khả năng can thiệp, thì chẳng một ai chịu gọi giúp cảnh sát.
Họ sợ vạ lây, sợ dính vào pháp luật, nên đương nhiên sẽ đẩy hết trách nhiệm lên đầu tôi.
Tôi cố nén cơn buồn nôn, nhìn thẳng vào cảnh sát: “Tôi cũng muốn báo án!”
“Trước tiên là ông chủ quán đồ ăn đến nhà gây sự, có ý định cưỡng ép, sau đó là bà chủ lăng mạ đánh đập tôi.”
“Cuối cùng, hai người bọn họ rõ ràng biết tôi dị ứng với rau mùi mà vẫn cố tình ép tôi ăn, đây là hành vi cố ý mưu sát!”
Lời tôi càng lúc càng nghiêm trọng, khiến tất cả những người có mặt, ngoại trừ cảnh sát, đều bắt đầu hoảng hốt.
Vì họ biết, tôi nói thật.
Bà chủ có vẻ chột dạ, liếc nhìn mấy người xung quanh như muốn ra hiệu đừng nhiều lời, rồi lớn tiếng quát: “Loại người như mày chuyên bịa chuyện! Có bằng chứng không?!”
Tôi lạnh lùng đáp lại: “Cửa nhà tôi có gắn camera giám sát! Tất cả những gì các người làm đều đã bị quay lại! Các người chạy đâu cho thoát?!”
Tôi quay sang cảnh sát đầy mong chờ: “Camera kết nối với điện thoại tôi, chỉ cần mở lên là xem được. Xin các anh giúp tôi đòi lại công bằng!”
Nhưng khi cảnh sát hỏi xin điện thoại, tôi mới chết lặng nhận ra…
Chiếc điện thoại của tôi, đã sớm bị ông chủ quán đập nát rồi.
Tôi lập tức quay sang nhìn vợ chồng chủ quán đồ ăn vặt, chỉ thấy hai người bọn họ tuy có hơi căng thẳng, nhưng trên mặt lại đầy vẻ tự tin.
Trong lòng tôi bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, cảnh sát nhận được thông tin — camera giám sát trước cửa nhà tôi đã bị người ta phá hỏng, cả thẻ nhớ cũng bị lấy mất.
Cuối cùng, cảnh sát thở dài nói với tôi rằng, người hàng xóm đối diện đã báo án nói tôi và bà chủ quán xảy ra xô xát lẫn nhau, mà trên người bà ta cũng thực sự có vết thương.
Những người hàng xóm còn lại thì đồng loạt làm chứng rằng vợ chồng chủ quán là người tốt, bình thường rất hòa nhã, không phải kiểu sẽ gây sự với ai.
Cảnh sát khuyên tôi nên lấy đại cục làm trọng, rút đơn là xong.
Nếu không, chuyện tôi giả vờ có HIV để hù dọa người khác cũng có thể bị truy cứu, ít thì cũng bị giữ lại vài ngày.
Lúc bị bà ta đè ra đánh, tôi vẫn còn giữ hy vọng.
Lúc hàng xóm đứng nhìn mà không ai ra tay giúp, tôi cũng vẫn tin mình sẽ đòi lại được công bằng.
Nhưng đến giờ, khi chính miệng cảnh sát nói lời “giải hòa”, còn phải đối mặt với vẻ mặt đáng ghét của cặp vợ chồng kia, lòng tôi chỉ thấy lạnh buốt.