Trăng Tròn, Gối Lạnh
Đêm tân hôn, chồng tôi biến mất không một lời.
Tôi hoảng loạn tìm khắp nơi, mãi đến khi vô tình lướt WeChat, mới thấy bài đăng của cô thanh mai trúc mã của anh ta.
“Đêm Trung Thu đoàn viên, cả nhà phải ở bên nhau mới trọn vẹn!
Năm nay vẫn là Thành Vũ ngoan hiếu nhất!”
Dưới bài đăng là tấm ảnh chụp chồng tôi – Lục Thành Vũ, đang tươi cười ngồi giữa cha mẹ của Trác Tuyết.
Trên mặt anh ta, lớp trang điểm cưới vẫn còn nguyên.
Chỉ có dấu son môi tôi để lại nơi khóe môi, đã bị lau sạch đến không còn dấu vết.
Trác Tuyết còn cố tình bình luận một câu đầy mùi khiêu khích:
“Chị em ơi, nhất định phải thử loại dầu tẩy trang này nhé, thật sự có thể xóa sạch mọi vết bẩn!”
Ngay lập tức, Lục Thành Vũ trả lời:
“Gửi link cho anh, anh mua tặng mẹ một chai.”
Tôi nhìn dòng chữ mà lòng lạnh ngắt.
Ngón tay còn chưa kịp bấm like, ngoài cửa đã vang lên tiếng ồn ào — nhóm bạn thân cười nói bước vào, hò hét rằng đã đến giờ náo động phòng.
Họ nhìn tôi, rồi lại nhìn sang chiếc giường cưới bên cạnh — gối bên anh ta trống trơn, lạnh lẽo.
Không khí trong phòng đông cứng lại.
Tôi tháo bỏ chiếc váy cưới nặng nề, đứng thẳng dậy, giọng điềm nhiên:
“Đừng đứng đực ra thế.
Lục Thành Vũ và cô thanh mai của anh ta đang ‘động phòng’ bên nhà họ Trác kìa.
Muốn náo động phòng thì qua đó, náo cho đủ đôi luôn đi.”
Tôi nói xong, khẽ mỉm cười.
Đêm Trung Thu năm ấy, trăng tròn vằng vặc — chỉ có trái tim tôi là rạn nứt.
Bình luận