Chương 8 - Cuộc Chiến Của Nữ Phụ Độc Ác
“Là Tô Thanh Uyên phải không?”
Giọng nam trong điện thoại khản đặc.
Tôi khẽ nhíu mày: “Cố Diễn?”
“Là anh…”
Giọng hắn run rẩy mang theo tiếng khóc, “Thanh Uyên, anh sai rồi… em có thể… có thể giúp anh xin giảm án không? Anh không muốn ở tù cả đời…”
“Không thể.”
Tôi cắt ngang không do dự.
“Anh biết em hận anh…”
Tiếng khóc bên kia càng rõ, “Nhưng dù gì… chúng ta cũng từng có thời gian bên nhau… coi như em thương hại anh một lần đi…”
“Tình cảm?”
Tôi bật cười, cười đến mức gần như rơi nước mắt.
“Cố Diễn, lúc anh thuê người giết tôi, có nghĩ đến tình cảm không?
Lúc anh nhìn Lâm Vi Vi bỏ thuốc độc vào cà phê của tôi, có nhớ ra chúng ta từng có tình cảm không?”
Tiếng khóc im bặt.
Một lúc lâu sau, mới truyền tới tiếng nức nở nghẹn ngào:
“Anh… lúc đó bị ma che mắt…”
“Giờ nói gì cũng đã muộn rồi.”
Tôi dứt khoát cúp máy, tiện tay chặn luôn số.
Có những người… không đáng để tha thứ.
Cũng không đáng để lãng phí thêm một giây nào nữa.
Một năm sau.
Giá trị thị trường của Tô thị tăng gấp ba lần, trở thành “ông lớn” mới nổi trong ngành.
Tôi lên bìa tạp chí tài chính danh tiếng, với tiêu đề: “Nữ hoàng thương trường trẻ nhất”
Trong ảnh, tôi mặc vest đen, ánh mắt sắc lạnh, khí chất ngút trời.
Cố Diễn thì sao?
Hắn bị thêm hai năm tù vì ẩu đả trong trại giam. Nghe nói bây giờ lầm lỳ không nói chuyện, suốt ngày ngồi nhìn chằm chằm vào bức tường trắng xóa.
Lâm Vi Vi vẫn còn trong bệnh viện tâm thần. Mỗi ngày đều phải dùng thuốc an thần mới kiểm soát được.
Thỉnh thoảng tỉnh lại, cô ta lại hét lên: “Tôi là vợ của Cố tổng!” — rồi lập tức bị tiêm thuốc, mê man trở lại.
Cha mẹ của Hứa Niệm gửi cho tôi một tấm biểu ngữ thêu bốn chữ: “Người bảo vệ công lý”
Tôi treo nó ở nơi dễ thấy nhất trong văn phòng.
Hôm đó, tôi đang ký một bản hợp đồng sáp nhập thì Phúc bá gõ cửa bước vào, tay cầm theo một gói hàng:
“Tiểu thư, có bưu phẩm gửi đến.
Người gửi là… bệnh viện tâm thần.”
Tôi hơi sững người.
Mở ra xem, bên trong là một cuốn nhật ký cũ kỹ, bìa ngoài viết hai chữ: “Hứa Niệm”
Trang đầu tiên là nét chữ ngay ngắn, dịu dàng:
“Hôm nay có một đồng nghiệp mới tên là Lâm Vi Vi.
Cô ấy cười rất ngọt, như viên kẹo bông vậy…”
Trang cuối, chữ đã nguệch ngoạc đến mức khó nhận ra:
“Cô ta nhận hối lộ và có quan hệ bất chính với bác sĩ.
Tôi đã nhìn thấy…
Cô ta… muốn giết tôi…”
Kẹp ở cuối nhật ký là một bức ảnh.
Hứa Niệm mặc đồng phục y tá, đứng dưới nắng, cười rạng rỡ.
Bên cạnh là Lâm Vi Vi — cũng cười “ngọt ngào”, nhưng trong mắt lại ẩn chứa một tia độc ác khó nhận ra.
Tôi khép cuốn nhật ký lại, đột nhiên cảm thấy rất mệt.
Đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập phía dưới.
Ánh nắng xuyên qua lớp kính, chói đến mức khiến mắt tôi cay xè.
Tôi từng nghĩ mình xuyên vào cuốn sách này chỉ để báo thù.
Để xé toạc những chiếc mặt nạ giả tạo, để đạp nát những âm mưu dơ bẩn.
Nhưng đến cuối cùng, tôi mới nhận ra — tôi chỉ đơn giản là thay nguyên chủ, và thay cả cô gái tên Hứa Niệm ấy, đòi lại một chữ: Công bằng.
Điện thoại lại vang lên. Là trợ lý gọi:
“Giám đốc Tô, lão phu nhân nhà họ Cố qua đời rồi.
Luật sư của bà ấy nói, bà có để lại một bản di chúc cho cô.”
Tôi im lặng rất lâu, mới đáp:
“Biết rồi.”
Nội dung di chúc rất đơn giản.
Bà để lại toàn bộ tài sản cho tổ chức từ thiện.
Chỉ duy nhất giữ lại một chiếc mặt ngọc — tặng cho tôi.
Ngọc có màu trắng ngà, sờ vào thấy ấm, trên mặt khắc một chữ nhỏ: “An”
Tôi nắm chặt miếng ngọc trong tay, ký ức của nguyên chủ bất chợt ùa về.