Chương 2 - Cuộc Chiến Của Nữ Phụ Độc Ác

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

2

Khi trở về biệt thự nhà họ Tô, quản gia Phúc bá đang cuống cuồng đi đi lại lại. Vừa thấy tôi, ông vội vã chạy ra đón:

“Tiểu thư! Cô cuối cùng cũng về rồi! Vừa nãy Cố tiên sinh có gọi điện đến, nói muốn hủy hôn, còn nói là…”

“Muốn thôn tính luôn Tô thị, đúng không?”

Tôi nhận lấy ly nước ấm Phúc bá đưa, uống cạn một hơi.

“Vâng…” Phúc bá mặt mày lo lắng, “Tiểu thư, Cố tiên sinh đã liên kết với mấy vị giám đốc, định ngày mai trong cuộc họp hội đồng sẽ bãi miễn chức vụ của cô!”

Nguyên chủ mù quáng vì yêu, không hiểu gì về chuyện công ty, sớm đã bị Cố Diễn tước quyền lãnh đạo.

Tôi day day thái dương đang nhức nhối. Cơn mệt mỏi sau khi phát bệnh trào lên, nhưng trong mắt lại chỉ còn sự lạnh lẽo sâu thẳm.

“Bãi miễn tôi?” Tôi nhếch mép cười, “Anh ta cũng xứng sao?”

Ngày hôm sau, tại phòng họp của tập đoàn Tô thị.

Bầu không khí trong phòng nặng nề, vài vị giám đốc lớn tuổi ngồi đó, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn tôi.

Cố Diễn ngồi ở ghế bên cạnh vị trí chủ tọa, khoé môi mang theo nụ cười đắc ý như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.

“Tô Thanh Uyên, cô vô cớ hành hung Cố tổng, còn khiến Vi Vi suýt nữa sẩy thai, đã gây tổn hại nghiêm trọng đến danh tiếng Tô thị!”

Giám đốc Vương lên tiếng trước, “Chúng tôi thống nhất quyết định — miễn nhiệm chức tổng giám đốc của cô!”

“Thống nhất?” Tôi nhướng mày, ánh mắt quét qua từng người trong phòng.

“Sao tôi không biết trong điều lệ Tô thị có mục cho phép người ngoài nhúng tay vào chuyện nội bộ?”

Cố Diễn đặt ly cà phê xuống, chậm rãi mở miệng:

“Thanh Uyên, đừng làm ầm nữa. Với tình trạng hiện tại của em, em không thích hợp quản lý công ty. Cứ an tâm tĩnh dưỡng đi, anh sẽ thay em lo liệu Tô thị.”

“Thay tôi quản lý?”

Tôi bật cười, rồi bất ngờ đập mạnh tay xuống bàn. Chiếc bàn gỗ lim dày nặng lập tức nứt ra một đường rõ ràng.

Tất cả mọi người đều hoảng hốt.

“Cố Diễn, anh là cái thá gì?” Tôi đứng dậy, từng bước từng bước tiến lại gần hắn.

“Nếu năm đó không phải cha mẹ tôi thấy anh đáng thương mà cho cơ hội vào Tô thị, anh giờ còn đang móc rác ở xó nào không biết! Giờ có chút bản lĩnh là muốn đoạt luôn tổ chim của người khác?”

Mặt Cố Diễn tối sầm lại: “Tô Thanh Uyên, chú ý lời lẽ của cô!”

“Lời lẽ của tôi?” Tôi cúi sát lại, thì thầm bên tai hắn, giọng lạnh như băng:

“So với những chuyện dơ bẩn anh làm, lời tôi nói còn sạch sẽ hơn nhiều. Anh tưởng chuyện anh và Lâm Vi Vi làm sau lưng tôi, không ai biết sao?”

Đồng tử Cố Diễn co rút, hiển nhiên không ngờ tôi lại biết hết mọi chuyện.

Tôi đứng thẳng dậy, nhìn khắp phòng:

“Ai đồng ý bãi nhiệm tôi, giơ tay lên thử xem?”

Không ai dám động đậy. Cú đập bàn vừa rồi đã đủ để họ hiểu rõ tôi không phải dễ bắt nạt.

Giám đốc Vương nuốt khan, cố cứng miệng: “Tô Thanh Uyên, cô đừng tưởng làm loạn là có thể lấn át được! Chúng tôi có sự ủng hộ của Cố tổng…”

“Hắn ủng hộ ông?” Tôi ngắt lời, đột nhiên giơ tay túm cổ áo ông ta, nhấc cả người lên khỏi mặt đất, “Vậy ông hỏi thử hắn, có dám chơi tới cùng với tôi không?”

Giám đốc Vương hoảng loạn đến trắng bệch mặt, chân không chạm đất, quẫy đạp loạn xạ.

Cố Diễn lập tức đứng bật dậy: “Tô Thanh Uyên! Mau buông giám đốc Vương ra!”

“Buông thì buông.” Tôi nghiêm giọng, ném mạnh ông ta xuống đất, “Nhưng từ hôm nay trở đi, Tô thị không chào đón loại người ăn cháo đá bát.”

“Người đâu! Đuổi ông ta ra ngoài cho tôi!”

Nhưng đám bảo vệ ở cửa đều đứng chôn chân, không dám tiến lên.

Bọn họ… là người của Cố Diễn sắp đặt cả.

Ánh mắt tôi lạnh đi, tiện tay cầm cây bút máy trên bàn ném về phía một bảo vệ đứng gần nhất.

Chiếc bút cắm thẳng xuống sàn, ngập sâu đến ba tấc, sát ngay cạnh chân hắn.

Tên bảo vệ sợ đến chân mềm nhũn, suýt quỳ xuống tại chỗ.

“Nghe không hiểu tiếng người à?”

Tôi không nói lớn, nhưng giọng điệu mang theo khí thế khiến người khác run rẩy.

Lần này, không ai dám do dự nữa. Hai bảo vệ lập tức bước lên, kéo giám đốc Vương đang rên rỉ lôi ra ngoài.

Mấy vị giám đốc còn lại sợ đến mức im bặt, cúi gằm mặt, không ai dám nhìn tôi.

Sắc mặt Cố Diễn đen như đáy nồi, nắm tay siết chặt nhưng không dám manh động.

Hắn biết rõ — tôi bây giờ không còn là con ngốc mù quáng vì yêu như trước nữa.

“Còn ai không phục?” Tôi hỏi.

Không ai lên tiếng.

“Tốt.” Tôi bước đến ghế chủ tọa, ngồi xuống, cầm bản đề nghị bãi nhiệm lên xé tan thành từng mảnh.

“Kể từ hôm nay, Tô thị do tôi quyết định. Ai dám câu kết với người ngoài — kết cục sẽ giống như hắn.”

Nói rồi, tôi quay sang nhìn Cố Diễn:

“Còn anh, có năm phút để biến khỏi đây. Năm phút sau, nếu vẫn còn trong khuôn viên Tô thị — gãy tay gãy chân, tự chịu hậu quả.”

Cố Diễn trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo độc địa: “Tô Thanh Uyên, cô sẽ phải hối hận.”

“Tôi từng hối hận rất nhiều chuyện, nhưng tuyệt đối không bao gồm việc hôm nay xử lý anh.”

Tôi liếc đồng hồ.

“Còn bốn phút.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)