Chương 2 - Cuộc Chiến Của Những Người Phụ Nữ
02
“Như Yên! Em điên rồi à?!”
Trình Vũ Dã giận dữ đến mất kiểm soát, lập tức che chắn Hứa Sơ Nghi trong lòng.
“Nó vừa mới tốt nghiệp, không hiểu chuyện. Em là người lớn cũng chẳng biết điều sao? Em muốn để nó chụp ảnh kỷ yếu với dấu tay trên mặt à?!”
Chụp ảnh kỷ yếu á?
Tôi còn muốn tiễn hai người này đi chụp ảnh… thờ!
Tôi xé nát tờ giấy còn lại, ném thẳng vào mặt hai người.
“Dám động đến con tôi? Một cái tát còn nhẹ đấy!”
Tờ giấy vừa bị xé chính là
“Thỏa thuận từ bỏ quyền nuôi con.”
Hứa Sơ Nghi ôm má, vẻ mặt đáng thương nhưng trong ánh mắt lại lộ rõ sự khiêu khích.
“Chị Như Yên à, anh Vũ Dã sợ em đau nên không nỡ để em sinh con. Chúng em đã bàn bạc kỹ càng mới đưa ra quyết định này.”
“Huống hồ, thay vì để con theo chị bôn ba vất vả, chẳng thà để nó ở bên em và anh Vũ Dã, được sống sung sướng.”
Tôi cười lạnh.
“Chỉ với cô mà cũng đòi làm mẹ con tôi á?”
“Đủ rồi!”
Trình Vũ Dã từ xưa đến nay luôn là hình mẫu lý tưởng của trường cũ, mỗi lần quay lại đều là để diễn thuyết và quyên góp.
Hôm nay bị bẽ mặt thế này, mặt mày anh ta đã sầm lại như đêm tối.
“Như Yên, chuyện ly hôn để sau nói. Việc trước mắt em cần làm là xin lỗi Hứa Sơ Nghi!”
Xin lỗi?
Cả đời này, tôi – Lâm Như Yên – chưa từng phải chịu nhục như vậy!
“Trình Vũ Dã, anh có biết mình đang nói cái gì không?”
“Xin lỗi!” – Giọng anh ta gần như ra lệnh.
“Nếu không thì chúng ta ly hôn ngay bây giờ! Em cũng không muốn con vừa sinh ra đã không có bố chứ?”
Trình Vũ Dã biết rõ hơn ai hết, tôi chỉ có một lần được làm mẹ.
Vì vậy, từ lúc tôi mang thai, anh ta càng trở nên vô lý và trắng trợn hơn.
Thậm chí nhân lúc tôi ở nhà dưỡng thai, anh ta đã lén lấy thẻ đen công ty, định chiếm quyền kiểm soát tài chính để chuẩn bị cho việc ly hôn.
Nhưng anh ta đâu biết, đó chỉ là thẻ phụ.
Không có chữ ký của tôi, toàn bộ số tiền trong thẻ cũng chỉ là con số ảo vô nghĩa.
Tôi từng nghĩ lòng người xấu đến thế là cùng.
Không ngờ anh ta còn bắt tay với Hứa Sơ Nghi, định giành quyền nuôi con với tôi.
Hứa Sơ Nghi có thể chỉ vì muốn chọc tức tôi.
Nhưng Trình Vũ Dã thì rõ ràng muốn dùng đứa trẻ để trói buộc tôi, biến tôi thành một cái máy rút tiền lâu dài cho anh ta!
“Nuôi mày béo tốt rồi, giờ lại quay ra cắn tao hả?”
Tôi cười khẩy, châm biếm thẳng mặt.
Sắc mặt Trình Vũ Dã càng lúc càng đen kịt.
Ngay cả các sinh viên xung quanh cũng không nhịn được xì xào:
“Tổng giám đốc Trình sau khi tốt nghiệp vào làm ở Lâm thị, ba năm từ nhân viên lên làm tổng giám đốc, là hình mẫu lý tưởng trong lòng bao sinh viên.
Ai ngờ số khổ, lại lấy phải bà chằn lửa thế này.”
“Nghe nói ba năm qua anh ta tài trợ cho trường đều là vì Hứa Sơ Nghi. Năm nay còn vì mừng cô ta tốt nghiệp mà tăng hẳn tiền tài trợ lên năm triệu, chỉ để lấy lòng mỹ nhân đó!”
Tôi nhướng mày.
“Vậy à? Thảo nào trước khi ra cửa, anh còn năn nỉ tôi giải ngân thêm cho năm nay.”
Hứa Sơ Nghi không chịu nổi vẻ bình thản và kiêu ngạo của tôi, liền nhảy ra khỏi lòng Trình Vũ Dã, lớn tiếng phản bác:
“Buồn cười thật đấy! Năm nào anh Vũ Dã chẳng là nhà tài trợ lớn nhất của trường, cần gì phải đi xin tiền bà bầu nhà anh ấy chứ?”
Trình Vũ Dã cũng có vẻ rất tự tin khi cầm trong tay chiếc thẻ đen:
“Chỉ là năm triệu thôi mà.”
Nhìn vẻ mặt đắc ý xen lẫn ngu muội của hai người, tôi cuối cùng cũng không thể nhịn nổi nữa.
Tôi lạnh lùng vạch trần:
“Vậy thì tôi muốn xem thử, kẻ từng là sinh viên nghèo được tôi chu cấp ba năm trước, giờ định lấy đâu ra năm triệu để tài trợ lại cho trường?”
Câu nói vừa dứt, cả khán phòng sinh viên ồn ào hẳn lên.
Tôi ngẩng đầu nhìn Trình Vũ Dã — gương mặt anh ta đã bắt đầu vặn vẹo vì tức giận, trông vô cùng đặc sắc.