Chương 10 - Cuộc Chiến Của Những Nàng Gái Gai
Tôi đẩy chiếc xe đạp khung lớn, anh đi bên cạnh. Suốt dọc đường, chúng tôi không nói gì, nhưng không hề thấy ngượng ngập.
Nắng thu dịu nhẹ rải khắp thân mình. Hàng cây ngô đồng ven đường đã bắt đầu vàng lá.
Sắp tới ga, anh bỗng lên tiếng: “Tối qua cảm ơn em.”
“Cảm ơn gì? Cảm ơn em băng bó vết thương cho anh, còn buộc cái nơ bướm xấu tệ ấy à?” – tôi cố tình trêu.
Anh cười, nụ cười lần này chân thật và rạng rỡ hơn bất cứ lần nào trước đó.
“Cảm ơn em đã tin anh.” – anh nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc – “Cũng cảm ơn em đã giúp anh giải quyết chuyện với mẹ anh.”
“Em đâu có giải quyết được bà ấy.” – tôi bĩu môi – “Em chỉ để bà ấy biết, con trai bà không phải dạng con trai bám váy mẹ, ai bảo gì nghe nấy.”
“Con trai bám váy mẹ?” – anh nhắc lại, rõ ràng chưa nghe từ này bao giờ.
“Là… đàn ông cái gì cũng nghe lời mẹ, chẳng có chính kiến riêng.” – tôi giải thích.
Anh gật đầu, như vừa hiểu ra: “Từ này… chuẩn đấy. Nhưng yên tâm, anh không phải vậy.”
“Em biết.” – tôi nhìn anh, nhẹ giọng – “Nếu anh như thế, hôm qua em đã chẳng gật đầu rồi.”
Mắt anh lập tức sáng lên.
Ga tàu đông người, tiếng còi tạm biệt và âm thanh ồn ào vang khắp nơi.
Anh dừng bước, quay người đối diện tôi.
“Tuyết Như.” – anh móc từ túi ra một vật, đặt vào tay tôi – “Cái này, em cầm lấy.”
Tôi mở tay ra, bên trong là một món đồ được gói cẩn thận trong khăn tay. Khi mở ra, đó là một chiếc đồng hồ “Thượng Hải” mới tinh.
Vào thời đó, đây là món “đại xa xỉ”, lương của công nhân thường mấy tháng cũng không mua nổi.
“Cái này quý quá, em không thể nhận.” – tôi vội đẩy lại.
“Đây là sính lễ.” – anh giữ chặt tay tôi, không cho từ chối – “Sính lễ nhà anh thiếu em. Trước đưa em đồng hồ, lần sau anh về, khi làm đám cưới sẽ bù nốt ‘ba món quay, một món kêu’ cho em.”
“Ba món quay, một món kêu” là đồng hồ, xe đạp, máy khâu và radio – tiêu chuẩn cao nhất cho việc cưới xin thời ấy.
“Em không có ý đó…”
“Nghe anh nói hết.” – anh ngắt lời, giọng nghiêm túc – “Những gì anh cho, em cứ nhận. Không phải để khoe với ai, cũng không phải mua chuộc em. Chỉ là… anh muốn dành cho em những thứ tốt nhất trong khả năng của anh.”
Sống mũi tôi cay xè, suýt nữa rơi nước mắt.
Người đàn ông này… sao lại chạm đúng tim tôi như vậy chứ.
“Còn cái này nữa.” – anh lấy từ túi áo ra một xấp phong bì và tem thư – “Lúc anh không ở đây, nhớ viết thư cho anh. Một tuần, ít nhất một lá.”
Anh ngừng lại một chút, rồi bổ sung: “Trong thư… nhớ kèm một tấm ảnh của em.”
Tôi: “…”
Người này, yêu cầu cũng nhiều thật.
“Anh mơ đẹp quá nhỉ!” – miệng tôi nói vậy, nhưng lòng lại ngọt như mật.
“U… u…”
Tiếng còi tàu vang lên lần nữa, giục giã những người sắp rời đi.
“Anh phải đi rồi.” – anh nhìn tôi, ánh mắt đầy lưu luyến.
“Ừ.” – tôi gật đầu.
Anh bất ngờ dang tay, giữa ánh mắt ngạc nhiên của người xung quanh, ôm tôi thật chặt.
Vòng tay anh rộng, ấm áp, đầy sức mạnh, thoang thoảng mùi xà phòng dễ chịu.
“Chờ anh về.” – anh thì thầm bên tai, chỉ đủ cho hai chúng tôi nghe.
Rồi anh buông tôi ra, quay người, không ngoảnh lại mà chen lên chuyến tàu xanh ấy.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, nhìn con tàu từ từ lăn bánh, chạy càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất ở cuối tầm mắt.
Trong tay tôi, vẫn siết chặt chiếc đồng hồ lạnh lẽo, nhưng tim lại nóng hừng hực.
Tôi cúi đầu nhìn cổ tay mình, chợt nhớ ra… tối qua hình như tôi đã nói với anh, hôm nay phải bàn với anh chuyện “thẩm mỹ quan”.
Kết quả là… quên sạch.
Thôi kệ, để lần sau vậy.
Lần sau anh về, chúng tôi còn nhiều thời gian để “bàn” chậm rãi.
Chỉ là tôi không ngờ, “lần sau” ấy lại đến muộn như vậy, và còn kèm theo một cơn khủng hoảng khổng lồ.
08
Sau khi Lục Chấn Quốc đi, cuộc sống của tôi lại trở về yên ắng… nhưng dường như có điều gì đó đã hoàn toàn thay đổi.
Sự thay đổi rõ nhất, đến từ thái độ của mọi người xung quanh.
Từ khi Chu Á Phân – mẹ anh – đích thân đến nhà “nhận con dâu”, những bà cô bà bác từng xì xào, mỉa mai tôi, chỉ qua một đêm đã đồng loạt đổi mặt.
Họ gặp tôi không còn ánh mắt khinh khỉnh, đầy chuyện để buôn, mà thay bằng nụ cười niềm nở đến mức giả tạo.
“Ôi chao, Tuyết Như à, càng ngày càng tươi tắn! Tôi đã bảo mà, mặt mày thế này là có phúc khí.”
“Tuyết Như, nghe nói cô với Lục doanh trưởng đính hôn rồi à? Bao giờ làm lễ thế? Nhớ mời chúng tôi uống rượu mừng nhé!”
Tôi bỗng trở thành người được săn đón nhất trong cả khu tập thể. Những cô gái trước đây lạnh nhạt với tôi, giờ lại chủ động bắt chuyện, mong tôi giúp họ giới thiệu “thanh niên ưu tú” trong quân đội.
Đời là vậy.
Khi bạn yếu, kẻ xấu nhiều nhất. Khi bạn mạnh, cả thế giới sẽ mỉm cười với bạn.
Tôi vừa ứng phó với những sự nhiệt tình giả tạo ấy, vừa sống những ngày của riêng mình.
Tôi bắt đầu viết thư cho Lục Chấn Quốc mỗi tuần, đúng như yêu cầu của anh.
Trong thư, tôi kể chuyện thường ngày, kể mẹ tôi hay cằn nhằn, kể mấy việc lặt vặt nhà hàng xóm, và cả nỗi nhớ anh.