Chương 4 - Cuộc Chiến Của Những Mặt Trời Mini
Đó là một thiết bị ghi âm siêu nhỏ, đèn báo nhấp nháy đỏ yếu ớt.
Đồng tử Tưởng Minh Từ lập tức co rút.
Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát.
Tôi bật cười lớn hơn:
“Không ngờ chứ? Đến kẻ điên cũng biết báo cảnh sát.”
5
Cùng với cảnh sát xông vào cửa còn có bố mẹ.
Tưởng Minh Từ vừa thấy họ thì tái mặt, chân mềm nhũn.
Nhưng cô ta vẫn cố níu lấy cơ hội giải thích: “Bố mẹ ơi, con không cố ý, bố mẹ hãy nghe con giải thích.”
Mẹ tôi vẻ mặt thất vọng: “Còn gì để giải thích nữa, chúng ta đã nghe hết rồi.”
Bố cũng lắc đầu: “Chúng ta nhận nuôi cô là vì Minh Châu bị lạc, muốn có một niềm an ủi. Bao năm qua chúng ta tự nghĩ đã không bạc đãi cô, vì thấy có lỗi nên đối xử với cô hết mực, nào ngờ trong lòng cô lại không thể chấp nhận con gái ruột của mình.”
“Nếu đã vậy, cô cũng không cần phải ở lại nhà chúng ta nữa, chuyện hôm nay xong xuôi, chúng ta sẽ liên hệ trung tâm phúc lợi…”
“Không được.” Một tiếng nói vội vàng cắt ngang.
Anh trai hoảng hốt bước xuống xe, anh che chở tôi đứng sau lưng anh: “Tôi không cho phép các người đưa Minh Từ đi.”
Mẹ cau mày: “Minh Huy, con có biết cô ta đã làm gì với Minh Châu không?”
“Anh ơi, em không cố ý.” Tưởng Minh Từ ôm áo anh khóc: “Em thật sự muốn chữa bệnh cho Minh Châu, những gì em làm vừa rồi đều là diễn.”
Mẹ giờ không tin một lời nào cô ta nói nữa: “Có chỗ để chữa bệnh mà cô lại đem Minh Châu đến đây, coi con người ta như chó dại à?”
“Không phải sao?” Anh trai một câu làm cả chỗ im bặt.
Tôi ngẩng nhìn anh, anh không dám nhìn lại tôi.
“Tưởng Minh Châu bây giờ như vậy, khác gì chó dại đâu, nó giết người đốt nhà, không việc ác nào không làm, trở về lại gây bao rắc rối cho gia đình.” Ánh mặt anh lộ rõ sự căm ghét.
“Các người không nên đưa Minh Từ về trung tâm phúc lợi, phải đưa Tưởng Minh Châu vào bệnh viện tâm thần.”
Vừa dứt lời, bố tát một cái.
“Đồ hỗn! Minh Châu mới là em ruột của con, nó chịu bao nhiêu khổ mới trở về, con nói được những lời này sao?”
Mặt anh trai đỏ lên ngay.
Nhưng anh vẫn ôm chặt Tưởng Minh Từ ở sau lưng:
“Khổ? Ai biết những chuyện cô ta kể là thật hay giả. Tôi chỉ biết năm năm qua là Minh Từ ở bên cạnh chúng ta. Nếu các người nhất định đưa cô ấy đi, được, tôi sẽ đi cùng cô ấy.”
Nghe tới đây, tôi bật cười.
Mọi ánh mắt lập tức dồn về phía tôi.
Tôi nhìn anh trai, giọng bình thản: “Anh yêu cô ấy vậy à, nếu cô ấy không phải bị đưa tới trung tâm phúc lợi mà là tới nhà giam, anh có sẵn sàng đi cùng không?”
Anh bỗng nổi quát: “Tưởng Minh Châu định làm gì, em chỉ mới bị tát mấy cái, chỉ là nhẹ, chẳng có bằng chứng gì, có anh ở đây, đừng mơ kiện cô ấy.”
Nụ cười trên mặt tôi càng sâu hơn: “Ai nói tôi sẽ kiện cô ấy tội cố ý gây thương tích?”
Tôi nhìn thẳng Tưởng Minh Từ, từng chữ từng chữ:
“Tôi sẽ kiện cô, tội buôn người.”
6
Lời tôi vừa nói ra khiến tất cả đều sững người.
Người phản ứng đầu tiên là anh trai, anh giận dữ quát:
“Tưởng Minh Châu, để đuổi Minh Từ đi, em đúng là chuyện gì cũng dám bịa đặt! Năm năm trước nó mới mười hai tuổi, thì buôn bán em kiểu gì?”
Tôi cười nhạt:
“Anh dựa vào đâu mà chắc chắn kẻ buôn người không phải một đứa trẻ?”
Anh khoanh tay, giọng khinh miệt:
“Ngày em mất tích, bố mẹ đã xem camera không biết bao nhiêu lần. Người dắt em đi rõ ràng là một bà lão.”
Sự thật tôi bị bắt cóc rất đơn giản.
Ngày khai giảng, trên xe buýt tôi gặp một bà lão.
Bà ta lên cơn đau tim, nắm chặt tay tôi, cầu xin đưa đi bệnh viện.
Tôi lập tức xuống xe cùng bà ta, thuận tay gọi một chiếc taxi bên đường.
Ai ngờ taxi đó cùng một giuộc với bà ta, chở tôi thẳng ra ngoại ô, rồi bán vào vùng núi.
Điều bố mẹ không biết là: kẻ bề ngoài là “bà lão”, sau đó tôi nghe được giọng thật khi bà ta nói chuyện với đồng bọn.
Âm thanh non nớt, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi.
“Cho nên em dựa vào đó mà khẳng định kẻ bắt cóc chính là Minh Từ?” – anh trai cười nhạo
– “Em xem phim nhiều quá rồi. Nghĩ cái gì cũng là ‘trùng hợp’ chắc?”
Tôi lạnh lùng nhìn thẳng:
“Là anh xem phim nhiều quá đấy. Anh tưởng hóa trang của cô ta khi đó tài tình đến vậy sao? Tôi chỉ cần liếc mắt là nhận ra. Nhất là nốt ruồi bên khóe mắt, giống y như đúc.”
“Chỉ dựa vào một nốt ruồi?” Anh cười gằn. “Người có nốt ruồi ở khóe mắt thì thiếu gì. Theo em, chẳng lẽ cả đám đó đều là kẻ buôn người chắc?”