Chương 7 - Cuộc Chiến Của Những Mảnh Vỡ
“Xong chưa anh?” – Giọng cô ấy dịu dàng.
“Ừ.”
“Cảm giác thế nào?”
“Mệt.” – Tôi tựa lưng vào xe – “Nhưng cũng thấy nhẹ lòng.”
“Vậy là tốt rồi.” – Cô ấy nói – “Về đi anh, em nấu sườn chua ngọt mà anh thích rồi đấy.”
Tôi cười:
“Được, về liền.”
Tắt máy, tôi ngước nhìn ô cửa sổ tầng trên vẫn còn sáng đèn. Nơi từng gọi là “nhà”, giờ chỉ còn là một mớ nợ nần và những rắc rối không hồi kết.
Còn tôi, cuối cùng cũng có thể rời đi.
8
Hết ba tháng, chú út không trả tiền.
Tôi nộp đơn kiện.
Ngày giấy triệu tập của tòa án được gửi tới nhà chú, mợ gọi điện đến chửi um trời:
Nào là tôi vô tình bạc nghĩa, nào là vong ân bội nghĩa, nào là sẽ gặp báo ứng…
Tôi nghe xong chỉ đáp lại một câu:
“Gặp nhau ở tòa.”
Một tuần trước phiên xử, bố tôi gọi điện.
“Con trai… mình nói chuyện một chút được không?” – Giọng ông nghe mệt mỏi.
“Nói chuyện gì?”
“Chuyện… bên chú mày…” – Ông nói – “Chú thật sự không xoay nổi từng ấy tiền, con có thể…”
“Có thể gì? Xóa nợ à?” – Tôi ngắt lời – “Không có chuyện đó đâu.”
“Nhưng chú mày thật sự…”
“Ông ấy lái xe 30 vạn, ở nhà 2 triệu tệ, con trai thì dùng điện thoại đời mới nhất… Mà bảo không có tiền? Ông nghĩ tôi tin nổi à?”
Bố tôi im lặng.
Một lúc sau, ông thở dài:
“Vậy… còn khoản của bố…”
“9 vạn bố nợ con, con cũng muốn lấy lại.” – Tôi nói – “Tài khoản tiết kiệm của bố chắc vẫn còn ít nhiều, không đủ thì mượn chú.”
“Bố làm sao mà mở miệng mượn nó được chứ…”
“Vậy thì bán xe.” – Tôi lạnh nhạt – “Chiếc Santana mười năm của bố bán đi cũng được 2–3 vạn.”
“Đó là xe bố dùng đi làm!”
“Bố có thể đi xe buýt.” – Tôi điềm tĩnh – “Chẳng phải bao năm nay mẹ vẫn chen chúc xe buýt đi làm sao?”
Bố tôi lại im lặng.
“Bố à, con không phải đang gây khó dễ cho bố.” – Tôi dịu giọng – “Con chỉ đang đòi lại những gì thuộc về con.
Số tiền đó vốn là của con, lúc bố lấy, bố có hỏi ý kiến con không?”
“Bố… lúc đó bố nghĩ con còn nhỏ…”
“Vậy là con còn nhỏ thì ông được phép lấy tiền của con?” – Tôi ngắt lời – “Năm con 5 tuổi, bố đã dạy con: không được lấy đồ của người khác.
Giờ con 24 tuổi rồi, con xin phép được trả lại bài học ấy cho bố.”
Nói xong, tôi cúp máy.
Ngày ra tòa, tôi mang đầy đủ bằng chứng:
Sao kê ngân hàng, nhật ký của bố tôi, và cả bản ghi âm chú út tự miệng thừa nhận đã vay tiền.
Bản ghi âm đó tôi thu vào dịp Tết khi về quê.
Hôm đó chú út uống say, đập ngực nói:
“Anh hai đối xử với tôi tốt như vậy, cho tôi mượn bao nhiêu tiền, tôi luôn ghi nhớ trong lòng.
Sau này tôi phát đạt, nhất định sẽ trả lại gấp đôi.”
Khi đoạn ghi âm được phát tại tòa, mặt chú út tái mét.
Luật sư của chú cố gắng phản biện, nói đó chỉ là lời say, không thể tính là bằng chứng.
Nhưng sau khi xem xét toàn bộ tài liệu, thẩm phán bác bỏ lập luận này.
Sao kê ngân hàng rõ ràng, thời gian và số tiền khớp nhau hoàn toàn. Trong nhật ký của bố tôi cũng ghi lại chi tiết các khoản vay.
Thẩm phán nói: “Bị đơn đã trực tiếp thừa nhận hành vi vay tiền trong bản ghi âm, kết hợp cùng các chứng cứ khác, đủ để hình thành chuỗi chứng cứ chặt chẽ.”
Cuối cùng, tòa tuyên:
Chú út phải hoàn trả 73 vạn trong vòng một tháng, cộng với lãi suất tính theo ngân hàng từ thời điểm vay đến nay, tổng cộng khoảng 85 vạn.
Ngoài ra, bố tôi cũng phải trả lại tôi 9 vạn, cộng với lãi suất, tổng cộng 102 vạn
Sau khi bản án được tuyên, chú út ngồi bệt xuống ghế, như mất hồn.
Mợ lao đến chửi tôi xối xả, nhưng bị cảnh sát tư pháp chặn lại.
Tôi không bận tâm, quay lưng bỏ đi.
Ra khỏi tòa án, tôi thấy mẹ đang đứng trước cổng.
Bà gầy đi nhiều, tóc bạc hơn trước, nhưng ánh mắt lại trong sáng và mạnh mẽ hơn rất nhiều.
“Mẹ.” – Tôi bước tới.
“Con trai.” – Bà nhìn tôi, trong mắt là sự xót xa pha lẫn tự hào – “Con thắng rồi.”
“Đây không phải thắng thua, mà là đòi lại công bằng.” – Tôi nói.
Bà gật đầu, rồi bất chợt mỉm cười:
“Hôm qua mẹ đã ký đơn ly hôn.”
Tôi hơi sững người:
“Ông ta đồng ý rồi?”
“Ừ.” – Mẹ gật đầu – “Căn nhà là của mẹ. Ông ta ra đi tay trắng.”
“Vậy bây giờ ông ấy…”
“Chuyển về nhà bà nội rồi.” – Mẹ nói nhẹ tênh như thể đang kể chuyện của người khác –
“Ông ta còn định mang theo một ít đồ, mẹ cũng để luôn.”
Tôi im lặng, chỉ lắng nghe.
“Mấy năm nay, mẹ luôn muốn rời bỏ ông ấy.” – Mẹ bất chợt thổ lộ – “Nhưng cứ nghĩ… vì con nên mẹ phải nhịn. Giờ con trưởng thành rồi… mẹ cũng nên sống cho mình một lần.”
Tôi nắm tay mẹ:
“Mẹ nên làm điều đó từ lâu rồi.”
“Ừ…” – Mẹ thở dài – “Nếu làm sớm hơn, có lẽ đã không phải khổ sở nhiều đến vậy.”