Chương 7 - Cuộc Chiến Của Những Kẻ Đến Từ Hai Thế Giới

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Rồi như sực nhớ ra điều gì, cô ta trừng mắt:

“Cho dù cô có đỗ, cô có tiền mà học không?”

Tôi nhấc ly rượu vang trên bàn, uống cạn, rồi bình thản nói:

“Yêu cầu nghiêm ngặt? Đó là với các người thôi.”

“Với tôi mà nói, chỉ là chuyện nhỏ.”

“IELTS, ACT đều full điểm. GPA cấp ba A+, thêm cả thư giới thiệu của hiệu trưởng và nhân vật cấp cao. MIT có lý do gì để không nhận tôi?”

“Nếu không nhận tôi, lẽ nào nhận các người, đám học dốt à?”

Phí Yến Thần lập tức đứng phắt dậy, bước từng bước về phía tôi, chất vấn:

“GPA A+? Em không phải đã rớt hạng suốt thời gian qua sao? Sao lại là A+?”

Tôi vuốt nhẹ ly rượu vang trong tay, cúi đầu nói nhỏ:

“Tất nhiên là nhờ cái danh bạn gái của anh rồi, nhờ hiệu trưởng giấu nhẹm đi giúp tôi.”

“Dù sao tôi cũng không thể quá xuất sắc, bạn gái Phí Yến Thần mà bị bắt nạt, chẳng phải mất mặt lắm sao?”

Phí Yến Thần không thể tin nổi, lùi lại một bước. Ngoài cửa, pháo hoa đùng đoàng nổ rộ rực rỡ.

Một người đàn ông mặc vest bước vào, hơi cúi đầu với tôi:

“Cô Giang, chúc mừng tốt nghiệp!”

“Pháo hoa này là ông chủ chúng tôi đặc biệt đặt riêng cho cô!”

Phí Yến Thần hét to một tiếng, liên tục lùi lại:

“Cô đã tìm được người mới rồi à? Là ông chủ quán bar này sao?”

“Giang Viện Viện, cô thật ghê tởm, vừa ở bên tôi đã lén lút với đàn ông khác! Cô dám phản bội tôi!”

Tôi giơ tay lên khẽ đặt lên môi, nheo mắt nói nhỏ:

“Cậu Phí à, đi chơi ấy mà, điều tối kỵ nhất là yêu khách.”

“Cậu đừng phạm phải điều cấm kỵ.”

Phí Yến Thần ngơ ngác nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, ánh mắt trống rỗng như bị đả kích đến vỡ nát.

Mãi đến khi Lâm Nhan Duyệt không chịu nổi thực tại bắt đầu gào thét, anh ta mới bừng tỉnh.

“Giang…”

Anh ta còn chưa nói xong, tôi đã dứt khoát đứng dậy rời khỏi quán bar, không liếc nhìn bọn họ lấy một cái.

Đúng vậy, ông chủ quán bar, đại lão giới tài chính, chính là người tài trợ cho tôi.

Chỉ là… không phải tài trợ miễn phí.

Trước khi đến đây, tôi đã gặp Tổng giám đốc họ Ngụy ấy.

Ông ta không còn giống như lần đầu gặp trong quán bar nữa, lạnh lùng, xa cách hơn nhiều.

Sau khi nhìn tôi rất lâu, ông ta mới lên tiếng:

“Giang Viện Viện, cho tôi ba lý do, thuyết phục tôi vì sao nên tài trợ cho cô.”

Tôi cúi đầu cười nhẹ, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt ông ta:

“Một lý do thôi là đủ rồi.”

“Tôi có dã tâm, có năng lực, tôi sẽ trở thành cánh tay phải đắc lực của ông khi cần, hoặc, trở thành khẩu súng trong tay ông.”

Ánh mắt của ông Ngụy thoáng thay đổi, ông ta châm một điếu xì gà, hút một hơi.

“Cô kiêu ngạo quá đấy. Đáng tiếc, tôi không thích kẻ kiêu ngạo.”

“Không, ông thích.”

“Chỉ cần liếc tôi một cái trong quán bar, ông đã biết tôi là người có dã tâm và tiềm năng.”

“Trùng hợp thay, tôi, Giang Viện Viện, suốt mười tám năm qua cũng luôn chờ đợi ông.”

Tôi đứng dậy, ngẩng cao đầu, dõng dạc nói:

“Đầu tư vào tôi đi, tôi cam đoan lợi nhuận trăm phần trăm!”

Tổng giám đốc Ngụy đẩy gọng kính, quay người lại đầy hứng thú, khóe môi nhếch lên cười nhàn nhạt:

“Muốn tôi đầu tư cũng được, nào, ký vào hợp đồng làm việc cho tôi mười năm sau khi tốt nghiệp đi.”

Quả nhiên, tư bản chưa bao giờ chịu thiệt.

17

Cha mẹ của Phí Yến Thần cũng tìm đến tôi.

Hai người mang danh là nhà tài phiệt cao cao tại thượng, dù ngồi trước mặt tôi, nói lời xin lỗi mà cũng chẳng có chút thành ý.

“Trong thẻ có một triệu tệ, xem như bù đắp cho những gì Yến Thần đã làm với cô thời gian qua.”

“Chúng tôi biết cô rất giỏi, còn nhận được thư báo đỗ từ MIT.”

“Nhưng gia đình như chúng tôi không cần một cô con dâu thông minh xuất chúng, mà cần một gia đình môn đăng hộ đối.”

Tôi bật cười, ngẩng lên nhìn thẳng vào vẻ mặt thanh tú của mẹ Phí, thản nhiên hỏi:

“Cháu với Phí Yến Thần đã chia tay rồi, hai người không biết sao?”

Bà ta không trả lời, chỉ nhìn tôi, hỏi một câu:

“Cô… có từng yêu con trai tôi không?”

Tôi uống một ngụm cà phê, nở nụ cười ngọt ngào:

“Tất nhiên là có chứ.”

Ánh mắt bà ta trở nên thâm sâu, chỉ để lại một câu:

“Nếu vậy, thì xin hãy tránh xa nó.”

Tôi gật đầu, cầm thẻ ngân hàng chuẩn bị rời đi.

Không ngờ lại đụng ngay Lâm Nhan Duyệt.

Cô ta đập thẳng vào người tôi, nghiến răng nói:

“Cô đừng tưởng làm tình nhân của Tổng giám đốc Ngụy thì sẽ có kết cục tốt đẹp.”

“Nói thật cho cô biết, Ngụy tổng và Phí Yến Thần giống nhau thôi, với loại con gái nhà nghèo không môn đăng hộ đối như cô, bọn họ chỉ chơi cho vui thôi!”

Tôi nhìn khuôn mặt vặn vẹo vì ghen ghét của cô ta, cười nhạt:

“Vậy à?”

18

Không, không giống nhau.

Phí Yến Thần… thật sự đã yêu tôi rồi.

Ngay trước khi tôi chuẩn bị bay sang Mỹ, mẹ của Phí Yến Thần lại đến tìm tôi.

Lần này, bà ấy không còn vẻ kiêu ngạo, tinh tế như trước nữa.

“Cô Giang, tôi đã cách xa Phí Yến Thần đủ rồi.”

Tôi ngồi cười nhẹ, dù sao bà cũng là người từng đưa tôi một triệu tệ, lễ phép vẫn phải giữ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)