Chương 6 - Cuộc Chiến Của Những Giấc Mơ
“Còn việc cô không chịu thanh toán tiền thưởng, chỉ cần cô ấy khởi kiện, khả năng thắng kiện là rất cao.”
Tôi mỉm cười, gật đầu, rồi bình tĩnh nói:
“Tôi báo án là để tố cáo Trần Kiều cố tình chiếm đoạt giải thưởng một cách bất hợp pháp — thậm chí có thể dẫn đến việc hại người để mưu lợi!”
7
Câu nói đó vừa dứt, cả hiện trường chết lặng.
Ngay cả viên cảnh sát cũng kinh ngạc không tin nổi.
“Cô nói gì? Cô nói Trần Kiều vì trúng vé số mà bất chấp mạng người? Cô có bằng chứng không?”
Tôi bật cười lạnh.
“Các anh có thể điều tra ngay bây giờ.”
“Trần Kiều nói tấm vé này là do người khác mua giùm. Vậy thì cứ để ông chủ tiệm mở lại camera giám sát, kiểm tra xem người mua thật sự có khớp với người cô ta nói không.”
“Chỉ cần không khớp, thì chứng minh cô ta có vấn đề.”
Lúc này, Trần Kiều đột nhiên chen qua đám đông, tiến thẳng về phía cảnh sát.
Lại một lần nữa, cô ta “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống, khóc lóc cầu xin:
“Cảnh sát ơi, xin các anh… ba mẹ em còn đang nằm viện chờ số tiền này cứu mạng!”
“Tấm vé này đúng là em nhờ người mua giùm, nếu các anh không tin thì cứ điều tra thoải mái!”
“Nhưng… nhưng có thể cho em nhận thưởng trước được không? Ba mẹ em không chờ thêm được nữa đâu!”
Cô ta vừa nói dứt câu, tôi liền lạnh lùng lên tiếng:
“Không được. Nếu cô ta nhận thưởng rồi, sẽ lập tức ôm tiền bỏ trốn.”
“Dù sao thì kiểm tra camera cũng chỉ mất vài phút mà thôi.”
Trần Kiều còn định nói gì đó, nhưng tôi đã lên tiếng trước:
“Nếu không tìm được bằng chứng, tôi tự nguyện ngồi tù.”
“Không chỉ thế — tôi sẽ bán sạch gia sản, đền bù cho cô ta toàn bộ một tỷ.”
Câu nói này khiến tất cả mọi người xung quanh đều hít mạnh một hơi lạnh.
Cư dân mạng cũng tranh cãi nảy lửa trong livestream:
【Trời má ơi, cô Triệu Lôi này rốt cuộc đang làm gì vậy? Không lẽ thật sự có cú bẻ lái sao!?】
【Không thể nào đâu? Tôi thấy cô ta đúng kiểu có bệnh — hoặc đang cố tạo scandal để nổi tiếng.】
【CÔ ta đã nói sẽ đền cả 50 triệu, còn tình nguyện ngồi tù, kiểu này chắc chắn không phải để câu view.】
【Mày ngốc à? Thua kiện thì cũng là công ty sau lưng cô ta chịu trách nhiệm tài chính, cô ta chỉ cần múa mồm là được!】
【Tôi thấy vụ này thật sự có mùi lật mặt, cứ chờ mà xem!】
Viên cảnh sát nhìn vẻ kiên định trên gương mặt tôi, gật đầu nói:
“Trần Kiều, cô yên tâm, kiểm tra camera chỉ mất vài phút, sẽ không làm trễ việc gì cả.”
“Giờ cô nói rõ — tấm vé này là ai đã mua giùm cô?”
Một người tốt bụng bước tới đỡ Trần Kiều đứng dậy.
Cô ta lau nước mắt, lắc đầu nói:
“Em không nhớ nữa… Hôm đó em mua quá nhiều vé số, có mấy tấm là nhờ người khác mua hộ…”
Tôi mỉm cười nói:
“Ý cô là — cô bắt đại một người lạ giữa đường rồi nhờ họ mua vé số? Trần Kiều, cô nói xem ai mà tin nổi điều đó?”
Trần Kiều khựng lại.
Một lúc sau cô ta nói tiếp:
“Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, mà qua chuyện này tôi mới nhận ra — trên đời này ngoại trừ cô ra, ai cũng là người tốt. Tôi tin họ thì sao chứ?”
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, hỏi lớn:
“Các người nghe rồi đó, có ai tin lời cô ta không?”
Đám đông đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai dám lên tiếng.
Rõ ràng, lời giải thích này không đứng vững.
Trần Kiều hít một hơi thật sâu, rồi đột nhiên lên tiếng:
“Tôi nhớ ra rồi! Tôi nhớ ai là người đã mua tấm vé này rồi!”
“Chỉ là… vì nhờ quá nhiều người mua hộ nên đầu óc tôi rối lên.”
“Nhưng giờ tôi chắc chắn rồi! Người đó là một người đàn ông, đeo kính, không cao lắm, chỉ cao hơn tôi một cái đầu.”
“Bên má phải của anh ta có một nốt ruồi rất to!”
Hai viên cảnh sát phía sau nghe xong miêu tả, gật đầu rồi bước vào trong tiệm để kiểm tra camera.
Chủ tiệm lập tức phối hợp.
Chỉ mất đúng năm phút.
Một viên cảnh sát cao giọng nói:
“Tìm được rồi! Chính là người này mua vé số! Trần Kiều không nói dối!”
Trần Kiều lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, cô ta quay lại, trừng mắt nhìn tôi đầy căm phẫn.
8
“Triệu Lôi, tôi đã cầu xin cô biết bao lâu, vậy mà cô vẫn không chịu buông tha cho tôi.”
“Bây giờ chứng cứ đã rõ ràng, cô còn gì để nói nữa?”