Chương 6 - Cuộc Chiến Của Mẹ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

“Ngay cả việc người thân là đi nước ngoài hay chết rồi cũng không rõ, chuyện này có khả năng không? Rõ ràng Chu Bình có vấn đề, đứa nhỏ này cũng có vấn đề.”

“Tra được bệnh án của Chu Niệm Niệm, lúc mới sinh có dị tật bẩm sinh, không thể nói chuyện. Hỏi chuyên gia y học xem, trường hợp này có thể do sốt cao mà khỏi không?”

Mọi người càng lúc càng nghi ngờ, ánh mắt nhìn Chu Bình cũng khác đi.

Hắn bối rối, xoa hai bàn tay:

“Du Du, Niên Niên chỉ là họ hàng xa. Sau khi cha mẹ nó mất lúc mười hai tuổi, bố mẹ anh thương tình mới đón về nuôi.”

“Anh cũng không biết nó có phải con ruột của tam thúc hay không!”

“Còn mấy thứ phẫu thuật chuyển não gì đó, nghe hoang đường quá, anh thật sự không hiểu em đang nói gì!”

Vốn dĩ tôi định chừa cho hắn một chút thể diện.

Nhưng hắn lại cố tình kéo phăng tấm màn che đậy, thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn.

Tôi đứng dậy, dõng dạc:

“Thưa thẩm phán, xin hãy công khai video và chứng cứ trong hồ sơ, trả lại công bằng cho tôi!”

“Không được! Tuyệt đối không được!”

Chu Niệm Niệm sớm đã chẳng còn bộ dạng đáng thương khi trước.

Thay vào đó, gương mặt lộ rõ sự hung ác, nghiến răng nghiến lợi:

“Nếu mẹ đã ghét bỏ con, vậy con sẽ vào trại trẻ mồ côi, cần gì phải hãm hại ba như thế!”

“Con đi, từ nay sẽ không cản đường mẹ nữa, được chưa!”

Trước kia khi con bé còn câm, trong lòng đã mang sát ý với tôi.

Nó từng nhét đinh nhọn vào giày tôi, từng giết chết con mèo của tôi, thậm chí bỏ thuốc chuột vào ly sữa của tôi.

Tôi đã nghĩ đó là vì cơ thể khiếm khuyết nên tâm lý mới vặn vẹo.

Vì thế bao năm qua bất kể xảy ra chuyện gì, tôi vẫn không bỏ rơi nó.

Nhưng cho đến một lần, khi tôi đi thăm thầy giáo cũ, vô tình thấy được sự thật trong phòng VIP đơn độc.

Đêm đó, tôi một mình lang thang ngoài đường đến tận khi trời sáng…

Tôi bấm chặt bắp đùi, cố gắng giữ bình tĩnh:

“Mày sớm nên cút đi rồi, chết ở ngoài đường càng tốt, khỏi phải làm người ta buồn nôn thêm!”

Chu Niệm Niệm nghẹn lại, ánh mắt nhìn tôi như hóa đá.

Thẩm phán ra lệnh phát đoạn video.

Trong phòng bệnh, cả ba người nhà Chu Bình đều có mặt.

Hắn nắm bàn tay bé gái ba tuổi, ánh mắt dịu dàng, như đang nhìn tình nhân xa cách nhiều năm.

“Niên Niên, ca phẫu thuật cấy não cuối cùng cũng thành công rồi, chúng ta rốt cuộc cũng có thể ở bên nhau!”

Chu Niên Niên mang gương mặt non nớt của một đứa trẻ ba tuổi, nhưng nụ cười lại mị hoặc trưởng thành đến khó tin.

Thân hình bé nhỏ rúc trong ngực Chu Bình, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực hắn.

Dùng giọng trẻ con ngây ngô, thốt ra những câu ám muội không hợp lứa tuổi:

“Tất cả là do em thân thể yếu đuối, nếu không đâu đến lượt cô ta được lợi!”

“Anh A Bình, chỉ cần nghĩ đến việc cô ta từng chạm qua anh, tim em liền đau đến không chịu nổi. Không tin, anh sờ thử đi!”

Cô bé nắm tay hắn áp vào ngực mình.

Chu Bình tràn ngập thương tiếc:

“Nếu không phải nhìn thấy nhà cô ta có quyền có thế, sao anh có thể cưới cô ta?”

“Mỗi lần đụng chạm với cô ta, anh đều cảm thấy buồn nôn, xong việc còn phải cho thuốc, ngay cả ca cấy phôi thai cũng phải lén lút cẩn trọng.”

“Cũng may cô ta ngu ngốc, còn tưởng tai nạn xe là ngoài ý muốn! Không nghĩ xem, xuất viện liền phát hiện có thai, trùng hợp đến mức nào?”

“Anh còn phải cảm ơn cô ta đã thành toàn nữa chứ.”

Chu Niên Niên khanh khách cười:

“Đúng vậy, cảm ơn cô ta mù mắt mù tim, tự tay may áo cưới cho chúng ta!”

“Em sẽ nhanh chóng lớn lên, đợi đến khi bà già kia chết rục, tài sản nhà họ Lâm cũng là của chúng ta!”

Mẹ chồng cười hả hê, giọng điệu đắc ý:

“Năm đó nhận nuôi con, thầy tướng đã tính con có phúc khí, quả nhiên không sai!”

“Con là thiên tài, A Bình nhà ta lại tuấn tú, các con mới là trời sinh một đôi. Còn nó chỉ là kẻ chen ngang mà thôi.”

Chu Bình hừ lạnh:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)