Chương 2 - Cuộc Chiến Của Chú Ba
Lưu "ghẻ" vẫn còn già mồm:
"Người đàn bà ngon nghẻ thế này mà để mình mày hưởng thụ, đúng là phí của giời!"
"Để tao nếm thử trước cho!"
Chú Ba nghe thế càng điên tiết, mượn hơi men, vớ lấy cái kéo trên giường lò.
Đâm mạnh vào mắt Lưu "ghẻ".
4
Tiếng hét t.h.ả.m thiết của Lưu "ghẻ" vang vọng đinh tai nhức óc.
Hắn ôm mắt chạy thục mạng ra sân.
Đúng lúc ông bà nội về đến nhà.
Nhìn thấy Lưu "ghẻ" mặt đầy máu, hai ông bà sững sờ ngay tại chỗ.
"Chuyện gì thế này ?"
Lưu "ghẻ" hất tay ông nội ra , c.h.ử.i ầm ĩ:
"Giỏi lắm! Tao đến chúc mừng, chỉ đùa giỡn cô dâu mới một chút, mà con trai ông dám lấy kéo đ.â.m tao!"
"Các người cứ đợi đấy! Tao đi tìm lão Chu, kể cho lão nghe chuyện hay ho này !"
Bà nội lập tức hiểu ra chuyện gì, vội vàng kéo Lưu "ghẻ" lại , quỳ sụp xuống đất:
"Anh Lưu ơi, không được đâu !"
"Con tôi nó dại dột, anh đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt. Chúng tôi đền tiền cho anh , bao nhiêu cũng được !"
"Chuyện cưới xin này , tuyệt đối không được để lão Chu biết đâu !"
Lưu "ghẻ" cười gằn, đá bà nội một cái rồi hét lớn:
"Giờ biết sai rồi à ? Muộn rồi !"
Nói xong, hắn chạy biến ra khỏi cửa.
Chú Ba cầm cái kéo đứng giữa sân, người cũng ngây ra như phỗng.
Ông nội lao tới tát chú một cái, mắng:
"Đồ khốn nạn!"
"Mày hại c.h.ế.t cả nhà rồi !"
Bà nội lồm cồm bò dậy, lôi chú Ba vào bếp:
"Lão Tam, mau thu dọn trứng gà với thịt lợn, theo mẹ đi tạ tội với Lưu 'ghẻ'."
"Nó đ.á.n.h mày c.h.ử.i mày thì mày cứ chịu đựng. Chuyện này tuyệt đối không được làm lớn!"
Chú Ba run rẩy đi theo bà nội vào bếp.
Nhưng trứng gà còn chưa dọn xong, Lưu "ghẻ" đã dẫn theo một đám người đông nghịt xông vào nhà.
Chúng tôi nhìn thấy cảnh đó, sợ đến c.h.ế.t điếng.
Chỉ thấy mấy đứa con trai hung hãn nhà họ Chu đứng giữa sân, phía sau là một đám thanh niên đang dìu lão Chu bệnh tật ốm yếu.
Lão Chu mặc áo dài, đội mũ nồi, nheo đôi mắt ti hí, thều thào hỏi:
"Cô dâu mới... đâu rồi ... mau cho ta xem."
5
Nhìn đám người chật kín sân, cả nhà tôi sợ đến mất hồn.
Mắt Lưu "ghẻ" băng bó, lớn tiếng lu loa:
"Lão gia ngài xem, chính là nhà này cưới vợ mà im hơi lặng tiếng chẳng nói năng gì. Rõ ràng là không coi ngài ra gì!"
Con trai cả nhà họ Chu túm lấy cổ áo ông nội, nhổ toẹt một bãi nước bọt:
"Chú Trần, nhà chú dám lén lút tổ chức đám cưới à ?"
Hắn to lớn thô kệch khiến ông nội sợ đến run lẩy bẩy.
Chưa kịp nói gì, một đám người đã lao vào đè nghiến chúng tôi xuống đất.
Chú Ba định phản kháng nhưng bọn chúng đông quá, đè chú xuống đất mà đánh.
Bà nội khóc lóc van xin, bọn chúng cũng mặc kệ.
"Các người đừng đ.á.n.h nữa. Lão Tam, con nhận lỗi đi , nói vài câu dễ nghe vào ."
Chú Ba nghe không lọt tai, đ.á.n.h không lại thì gào lên chửi.
Nghe thấy động tĩnh, dân làng đi ngang qua đều đứng ở cổng xem náo nhiệt.
Hai đứa con trai nhà họ Chu đ.á.n.h mệt rồi bèn sai người trói chú Ba vào gốc cây.
Rồi hỏi chú:
“Mày biết lén lút làm đám cưới thì hậu quả thế nào không ?"
Chú Ba nhổ nước bọt vào mặt con trai cả nhà họ Chu:
"Đồ ch.ó đẻ!"
Thằng con cả cũng không giận, chỉ nói :
"Lột quần nó ra , tìm thêm cái kéo nữa!"
Lời này vừa thốt ra , chú Ba lập tức sợ hãi.
"Mày... bọn mày định làm gì!"
Con trai cả nhà họ Chu nở nụ cười nham hiểm.
Thím Ba nãy giờ trốn trong nhà, thấy cảnh tượng bên ngoài cũng mở cửa chạy ra .
Thím không biết quy tắc trong thôn.
Thím chỉ vào mặt bọn côn đồ mắng xối xả:
"Các người là lũ lưu manh ở đâu đến! Giữa ban ngày ban mặt dám bắt nạt người ta !"
"Mau cút đi không tôi báo cảnh sát đấy!"
Nhìn thấy thím Ba, lão Chu vốn đang ủ rũ bỗng mắt sáng rực lên.
"Cô dâu mới... cô dâu mới..."
"Mau dìu ta qua đó."
Ông nội hít sâu một hơi lạnh, gào lên hết sức:
"Con ra đây làm gì! Mau vào nhà đi !"
Nhưng thím Ba còn chưa kịp phản ứng, một đám thanh niên đã ùa tới đẩy thím vào nhà.
Chú Ba cũng hoảng loạn:
"Lũ ch.ó đẻ chúng mày! Có gì cứ nhắm vào tao! Đừng động vào vợ tao!"
Vừa dứt lời, chú đã ăn mấy cái tát.
Trơ mắt nhìn lão Chu chảy nước miếng ròng ròng, ồn ào được người ta dìu vào phòng.
6
Cửa phòng thím Ba đóng "rầm" một cái.
Tôi nghe thấy tiếng thím Ba la hét và tiếng cười cợt của bọn đàn ông vọng ra .
Ông bà nội ngồi xổm dưới đất, run rẩy không dám ho he.
Dân làng xem náo nhiệt cũng chẳng ai vào giúp.
Chỉ có chú Ba là vẫn đang liều mạng giãy giụa.
Nước mắt chú tuôn rơi, vừa khóc vừa c.h.ử.i rủa lão Chu là súc sinh, c.h.ế.t không được t.ử tế.
Đám thanh niên trong sân nghe thấy, cầm gậy phang chú.
Đánh cho đến khi chú Ba bất tỉnh nhân sự, gục đầu bên gốc cây, mặt mũi be bét máu.
Khoảng nửa giờ sau , trong phòng mới dần im tiếng.
Cửa phòng mở ra , lão Chu run rẩy được người ta dìu ra .
Mặt lão đỏ bừng, thắt lưng quần còn chưa cài, đi đứng xiêu vẹo.
Mấy thằng con trai vội vàng chạy tới đỡ lão:
"Cha, cha hài lòng chứ?"
Cổ lão Chu co giật mấy cái, miệng lẩm bẩm không ngớt...
"Sướng..."
"Sướng lắm..."
Trước khi đi , con trai cả nhà họ Chu liếc nhìn ông nội, cười khẩy:
"Hôm nay lão thái gia vui, không chấp nhặt với các người ."
"Còn có lần sau , tao đuổi cả nhà chúng mày ra khỏi làng!"
Ông nội cúi gằm mặt, không nói một lời.
Mãi đến khi bọn chúng đi xa.
Ông nội mới đ.ấ.m mạnh vào đùi, nhắm chặt mắt, thở dài một hơi thật dài.
"Haizz..."
“Lần này mặt mũi nhà họ Trần mất sạch rồi ."
Bà nội lồm cồm bò dậy, vươn tay cởi trói cho chú Ba.
Chú Ba chỉ còn thoi thóp thở, người đổ ập xuống đất.
Bà nội ôm lấy chú, gào khóc :
"Nghiệp chướng, nghiệp chướng mà."
Tôi cũng bị bọn ác bá đá cho mấy cái, loạng choạng đứng dậy đi xem chú Ba.
Môi chú Ba run run, như muốn nói gì đó.
Hai bà cháu ghé tai vào , nghe chú thều thào:
"Tú Lan, đi xem Tú Lan..."
Nói xong chú Ba gục đầu xuống đất ngất lịm.
Bà nội đang luống cuống gọi người .
Thì lúc này trong phòng truyền ra tiếng vật gì đó rơi xuống đất nghe cái bịch.
"Hỏng rồi ! Tú Lan!"
Bà nội biến sắc hét lên với tôi :
"Anh Tử, mau vào phòng xem thím mày thế nào!"
Tôi gật đầu, cùng ông nội chạy vào phòng.