Chương 4 - Cuộc Chiến Cổ Tích Sau Ly Hôn
9.
Tôi chạy ra khỏi tập đoàn Thiên Thịnh, một mình lang thang ngoài phố rất lâu.
Điện thoại đổ chuông. Là Lâm Tư Tư.
“Thanh Thanh, cậu ở đâu vậy? Tớ nghe nói Lâm Vãn Vãn đến tìm Lục Cảnh Thiên rồi… cậu không sao chứ?”
“Tớ không sao.”
Tôi tìm một chiếc ghế dài ven đường ngồi xuống, nói khẽ:
“Tư Tư, tớ muốn nghỉ việc.”
“Nghỉ? Sao thế? Dự án đang tiến triển tốt mà?”
“Tớ không muốn thấy anh ta nữa.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi vang lên tiếng thở dài rất nhẹ của cô ấy:
“Thanh Thanh… thật ra… tớ nghĩ lần này Lục Cảnh Thiên nghiêm túc đấy.
Tớ có người bạn làm ở Thiên Thịnh, bảo sau khi cậu rời đi, anh ta mắng Lâm Vãn Vãn một trận te tua, rồi trực tiếp gọi bảo vệ tống cô ta ra khỏi công ty.
Còn nói: ‘Từ nay về sau, Lâm Vãn Vãn và chó, không ai được phép bước vào đây.’”
Tôi ngẩn người.
“Chưa hết đâu.”
Tư Tư tiếp tục, giọng mang chút cảm thán:
“Toàn bộ dự án của Lâm Vãn Vãn đều bị dừng. Công ty mình cũng chấm dứt mọi hợp tác với bên nhà họ Lâm.”
Tôi không biết nên phản ứng thế nào.
Anh ta đang… bênh vực tôi?
“Hay là… cậu thử cho anh ấy thêm một cơ hội?”
Tư Tư dè dặt hỏi.
Tôi không trả lời. Chỉ yên lặng nhìn lên mặt trăng trên bầu trời đêm.
Trái tim hỗn loạn như mớ chỉ rối — muốn gỡ, lại chẳng biết gỡ từ đâu.
Ngay lúc đó, một chiếc Bentley màu đen trượt chậm lại trước mặt tôi.
Cửa kính hạ xuống. Là khuôn mặt quen thuộc của Lục Cảnh Thiên.
“Lên xe.”
Giọng anh hơi khàn, mang theo một chút mệt mỏi.
Tôi không nhúc nhích.
Anh thở dài, mở cửa bước xuống, đi đến trước mặt tôi.
“Vẫn còn giận à?”
Anh cúi đầu, giọng nhẹ đến gần như là… năn nỉ.
Tôi nhìn anh, đột nhiên thấy buồn cười:
“Lục Cảnh Thiên, anh thấy cái tình cảnh bây giờ của chúng ta… có gì thú vị không?”
“Có.”
Anh không hề do dự, mắt vẫn nhìn tôi:
“Chỉ cần được ở bên em, làm gì anh cũng thấy có ý nghĩa.”
“Nhưng tôi thì không muốn ở bên anh.”
Ánh mắt anh thoáng tối lại, nhưng chỉ một thoáng.
Ngay sau đó, anh vẫn kiên định nói:
“Vậy thì… anh sẽ khiến em muốn.”
Anh cởi áo vest khoác lên vai tôi, còn vương hơi ấm và mùi hương quen thuộc từ người anh.
“Trời tối rồi, cẩn thận cảm lạnh.”
Anh nắm tay tôi, muốn kéo tôi vào xe.
“Anh đưa em về.”
Tôi lập tức giật tay ra:
“Không cần. Tôi tự gọi xe.”
“Tô Thanh!”
Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, hai tay giữ lấy vai tôi, buộc tôi phải đối mặt với anh.
“Rốt cuộc em muốn anh làm gì?!
Anh đã nói rồi, giữa anh và Lâm Vãn Vãn không có gì cả!
Người anh yêu là em! Luôn luôn là em!”
Tôi nhìn anh, bật cười —
một nụ cười không vui, chỉ toàn đắng chát, còn nước mắt thì đã chực rơi.
Giọng tôi lạnh tanh:
“Anh yêu tôi?
Vậy vào đúng ngày kỷ niệm cưới,
chỉ vì một cuộc điện thoại thất tình của Lâm Vãn Vãn,
anh bỏ tôi ngồi lẻ loi suốt cả buổi tối, đó là yêu?”
Anh cứng người.
Tôi tiếp tục, giọng bắt đầu run nhẹ:
“Anh yêu tôi,
là khi tôi đau đến mức toàn thân lạnh toát,
gọi cho anh nói mình sắp chết đến nơi,
thì anh lạnh lùng trả lời ‘đang họp’,
sau đó để trợ lý chuyển cho tôi một triệu, nói là ‘phí bù đắp’?”
Từng ký ức bị tôi cố quên suốt hai năm nay,
giờ bị chính miệng mình bóc trần —
rõ ràng, rạch ròi, đau đến nghẹt thở.
Đó không phải là những chuyện nhỏ.
Đó là lúc trái tim tôi chết hẳn.
Tôi nhìn anh, từng chữ như cắt:
“Lục Cảnh Thiên,
anh có biết tối hôm đó tôi đã bị sảy thai không?”
“Con của chúng ta… không còn nữa.”
“Không… không phải vậy…”
Anh ta cuống quýt lắc đầu, định nắm lấy tay tôi nhưng tôi đã né đi.
“Anh không biết… Thanh Thanh, anh thật sự không biết chuyện đó…”
Giọng anh bắt đầu nghẹn lại, run rẩy, nghe như sắp khóc đến nơi.
Người đàn ông từng dày dạn thương trường, lúc này lại giống như một cậu bé phạm lỗi, luống cuống – hoang mang – sợ hãi.
“Hôm đó anh tới quán bar là vì Vãn Vãn nói cô ta có tài liệu mật từ phía đối thủ, muốn giao cho anh.
Anh sợ bỏ lỡ cơ hội nên mới…”
“Lúc em gọi, anh đúng là đang họp kín, điện thoại bị bảo vệ thu lại.
Anh kêu trợ lý chuyển tiền cho em… vì tưởng em chỉ cảm sốt nhẹ,
muốn em mua gì đó ăn cho khỏe…
Anh không biết là em…”
Anh giải thích dồn dập, lắp bắp rối loạn như người đang vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Còn tôi thì chỉ im lặng nhìn anh ta — lòng bình thản đến lạnh lùng.
Không còn giận.
Không còn trách.
Không còn yêu.
Mọi thứ… đã quá muộn.
Từ lúc anh chọn sự nghiệp, chọn người con gái khác và bỏ rơi tôi,
tôi và anh… đã kết thúc.
“Đủ rồi.”
Tôi ngắt lời, ánh mắt khẽ khàng nhưng sắc như dao:
“Tôi không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa.”
“Giữa tôi và anh, từ giây phút đứa bé không còn… đã kết thúc rồi.”
Tôi xoay người, giơ tay vẫy một chiếc taxi.
Cửa xe mở ra, tôi bước vào.
Phía sau —
“Thanh Thanh!”
Anh ta hét lên, giọng nghẹn đặc như ai đó vừa xé toạc lồng ngực mình ra.
Tôi không ngoảnh lại.
Chiếc taxi lăn bánh.
Trong gương chiếu hậu, tôi thấy anh ta lao theo, chạy cuống cuồng giữa lòng đường…
Rồi đột ngột khụy xuống như thể toàn thân mất hết sức lực.
Gục trên mặt đường, giống một đứa trẻ bị chính người thân vứt bỏ.
Tôi quay mặt đi.
Nước mắt rơi xuống má — âm thầm, không tiếng động.
Lục Cảnh Thiên, anh có biết không?
Tôi từng yêu anh đến mức ngốc nghếch.
Yêu đến mức chấp nhận đứng sau mọi thứ, vì anh mà bỏ qua chính mình.
Nhưng cuối cùng…
Chính anh là người đẩy tôi đi.
Chính anh là người giết chết tình yêu ấy.
11.
Tôi nghỉ việc rồi.
Bất chấp sự níu kéo của quản lý và lời khuyên của Lâm Tư Tư, tôi vẫn nộp đơn xin nghỉ.
Tôi cần rời khỏi thành phố này, rời xa nơi có Lục Cảnh Thiên, để có thể thở một hơi thật dài mà không còn cảm thấy nghẹt thở.
Tôi đặt vé máy bay đi Vân Nam, không nói với bất kỳ ai.
Ngày rời đi, trời trong xanh không gợn mây.
Tôi kéo vali, đứng trước khung cửa kính lớn ở sân bay, nhìn những chiếc máy bay lần lượt cất cánh rồi hạ cánh.
Lúc đó, lòng tôi bỗng nhẹ bẫng.
Tạm biệt nhé, Lục Cảnh Thiên.
Tạm biệt, mối tình tôi từng khờ dại đến mức nhẫn nhịn tất cả.
Tôi dừng chân ở một nhà trọ nhỏ trong cổ trấn Đại Lý.
Mỗi ngày đều ngủ đến tự tỉnh giấc, sau đó đeo bảng vẽ lên vai, đi dọc theo hồ Nhĩ Hải, dưới chân núi Thương Sơn, vẽ trời, vẽ mây, vẽ núi non.
Hôm ấy, khi tôi đang ngồi bên hồ lặng lẽ vẽ tranh, một giọng nam quen thuộc bất ngờ vang lên phía sau:
“Tranh em vẽ đẹp đấy.”
Tôi ngoảnh lại, thấy một người đàn ông mặc đồ giản dị, đeo kính râm.
Anh tháo kính xuống, lộ ra gương mặt vừa điềm đạm vừa chững chạc, thậm chí còn quyến rũ hơn trong ký ức của tôi.
“Anh… là anh Cố Văn?”
Tôi hơi chần chừ, có phần không dám chắc.
Anh bật cười, để lộ hai chiếc răng khểnh:
“Vẫn nhận ra anh à, Tô Thanh?”
Là anh thật.
Anh Cố Văn – đàn anh khóa trên thời đại học, cũng là người tôi từng thầm thích suốt một quãng thanh xuân.
Tôi mừng rỡ hỏi:
“Sao anh cũng ở đây vậy?”
“Anh mở homestay ở đây.”
Anh chỉ vào căn nhà trắng cách đó không xa, “Bỏ việc rồi, định sống chậm một chút.”
Những ngày sau đó, anh Cố Văn gần như trở thành hướng dẫn viên riêng của tôi.
Anh đưa tôi đi khắp ngõ ngách cổ trấn, kể tôi nghe những giai thoại của vùng đất này.
Ở bên anh, tôi thấy dễ chịu lạ thường. Như được ai đó gỡ từng lớp sương mù trong lòng, thổi tan hết ưu phiền.
Hôm ấy, chúng tôi leo núi Thương Sơn.
Lúc xuống thì bất chợt trời đổ mưa lớn.
Cả hai bị mắc kẹt trong một lều nghỉ giữa lưng chừng núi.
Mưa ở núi vừa lạnh vừa xối xả.
Tôi chỉ mặc áo thun mỏng, ngồi run cầm cập.
Thấy tôi co ro vì lạnh, anh Cố Văn liền cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng phủ lên vai tôi.
“Đừng để bị cảm.”
Giọng anh dịu dàng như gió xuân.
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, rất tự nhiên đưa tay ôm lấy vai tôi, kéo tôi sát vào người mình.
“Như này thì hết lạnh rồi.”
Vòng tay anh ấm đến mức tôi hơi ngẩn ra.
Tựa vào ngực anh, nghe nhịp tim mạnh mẽ và ổn định, mặt tôi nóng bừng lên.
Bầu không khí bỗng trở nên mơ hồ, ấm áp và… có chút mập mờ.
Ngay lúc ấy —
một giọng nói vang lên như thể trời cố ý phá cuộc đời tôi:
“Tô Thanh!”
Toàn thân tôi khựng lại.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người đứng trong màn mưa lạnh.
Lục Cảnh Thiên.
Anh cầm một chiếc ô đen, đứng cách chúng tôi không xa.
Trời mưa xối xả, nhưng chiếc ô không che nổi sự nhếch nhác của anh — nước mưa hòa lẫn tóc mái, quần áo ướt sũng, cả người gầy rộc đi, mắt hõm sâu.
Một cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc đến nghẹn lời.
Anh đứng đó, lặng như tượng đá, ánh mắt…
không phải nhìn tôi.
Mà nhìn vòng tay của Cố Văn đang đặt trên vai tôi.
Trong mắt anh —
cuồng nộ, đau đớn, và cả một thứ cảm xúc gần như tuyệt vọng.
Như thể chỉ cần nhìn thêm một giây, trái tim anh sẽ lập tức nát vụn.