Chương 1 - Cuộc Chiến Cherry Tình Yêu
Tôi vừa đặt một ký cherry đắt đỏ, bạn trai đột nhiên báo con mèo trong nhà chạy mất rồi.
Tôi vội vàng lao ra ngoài tìm, nhưng không thấy đâu cả.
Khi quay về, thì thấy bạn trai đang đút một quả cherry cho “chị em gái” của anh ta.
Cô ta liếc mắt đưa tình:
“Con mèo thì trốn dưới gầm giường, anh lừa người ta làm gì chứ?”
Bạn trai tôi thở dài, gõ nhẹ lên trán cô ta:
“Cô ấy ăn cherry dữ lắm, anh chỉ sợ em ăn chậm sẽ bị giành mất thôi mà.”
01
Tôi bước vào, bầu không khí bỗng ngưng lại.
Tay của Chu Trạch Ngôn còn đang giữ cuống quả cherry, phần quả thì nằm trong miệng cô bạn “chị em gái”.
Trông hai người họ chẳng khác nào cặp tình nhân đang ve vãn nhau, còn tôi thì như một kẻ phá đám vô duyên xen vào giữa.
Tôi chưa kịp mở miệng, người bên cạnh đã vội giải thích:
“Diệc Diệc với Trạch Ngôn là bạn thân từ nhỏ, từng mặc chung cả quần, hồi bé ăn cơm toàn là Trạch Ngôn đút đó, chị đừng để bụng nha.”
Người nói là thành viên trong nhóm bạn thân của Chu Trạch Ngôn.
Nhóm họ có bốn nam một nữ, cô gái duy nhất chính là Hà Diệc Diệc.
Họ gọi cô ta là “chị em gái” –
Nói cô ta mạnh mẽ, hào sảng như con trai, không giống những cô gái bình thường.
Chu Trạch Ngôn liên tục gật đầu:
“Diệc Diệc không giống em, ăn uống chậm chạp, toàn bị người khác giành mất. Đợi Diệc Diệc ăn xong rồi em ăn sau…”
Anh ta chưa nói dứt câu thì tôi đã bước tới, nhấc cái thố cherry còn lại lên, dốc thẳng xuống đầu hai người họ.
Những quả cherry đỏ rực rơi lộp độp lên tóc lên người họ, tuy không đau nhưng Hà Diệc Diệc vẫn hét lên:
“Đồ điên, cô làm gì vậy!”
Tôi đặt cái thố xuống, nhoẻn miệng cười:
“Đồ tôi mua, tôi thích cho ai ăn thì cho. Cô thích ăn ké đồ người khác đúng không? Giờ cho ăn cho đã luôn, sao, ngon không?”
02
Mấy tên con trai còn lại sững người, phải mất vài giây mới phản ứng kịp.
Họ vội vây lấy Hà Diệc Diệc, có người còn ân cần gỡ quả cherry mắc trong tóc cô ta, rồi quay sang chửi Chu Trạch Ngôn:
“Nếu không phải tại mày bảo qua nhà mày tiện, tụi tao cũng chẳng thèm dắt Diệc Diệc tới! Một ít cherry mà làm loạn cả lên, có đáng không!”
Lời thì hướng về Chu Trạch Ngôn, nhưng giọng điệu thì rõ là đang móc xéo tôi.
Tôi chỉ tay xuống đống cherry dưới đất:
“Cherry nhập khẩu, một ký 230 nghìn. Còn đồ ăn lẩu hôm nay tôi cũng là người mua, hết 1 triệu 5. Tổng cộng 1 triệu 730 nghìn. Vậy trả bằng Momo hay chuyển khoản?”
Cả bọn im bặt.
Một người kéo mấy đứa kia đứng dậy, cười nhạt:
“Đi, đi thôi, mời người ta ăn còn bị đòi tiền, bữa ăn kiểu này tụi mình không kham nổi.”
Mặt Chu Trạch Ngôn tối sầm lại, mắng tôi:
“Nói cái gì vậy? Hôm nay là anh em tụ tập mà em phải làm loạn như vậy à? Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, Diệc Diệc không giống mấy cô con gái tầm thường, trong mắt tụi anh nó chẳng khác gì con trai cả.”
“Không khác gì con trai? Vậy tôi hỏi nhé, cô ta cũng vào nhà vệ sinh nam à?”
Tôi bật cười:
“Căn hộ này tôi thuê. Hai người, biến!”
Chu Trạch Ngôn còn định nói gì đó thì Hà Diệc Diệc đứng dậy, phủi tay, nhổ hạt cherry vào lòng bàn tay anh ta.
Cô ta nhìn tôi, cười như không cười.
“Chị dâu à, tụ họp vui vẻ thôi, đừng chơi mấy trò đấu đá giữa phụ nữ được không?”
Tôi nhìn thẳng vào mặt cô ta, lại gần chút thì còn thấy rõ cả lớp phấn dày bị bết ở hai bên cánh mũi.
Lúc đến còn mạnh miệng bảo mình chẳng thích trang điểm, thế hóa ra trang điểm nhẹ thì không tính là trang điểm chắc?
Tôi nói từng chữ rõ ràng:
“Xin lỗi, người tôi ghét chính là cô.”
03
Chu Trạch Ngôn tiễn đám người họ ra về.
Ra tới cửa, tôi vẫn còn nghe loáng thoáng tiếng họ than phiền.
Chẳng qua cũng chỉ là chê tôi nhỏ mọn, chơi không vui, nói tôi tính toán từng đồng từng cắc.
Có người còn nhắc Chu Trạch Ngôn cẩn thận, bảo tôi như vậy sau này chắc chắn sẽ đòi sính lễ một khoản trên trời.
Còn có giọng Hà Diệc Diệc lười biếng vang lên:
“Bởi vậy nên tôi mới nói, tôi ghét nhất là phải đối mặt với phụ nữ. Ai cũng rắc rối, nói chuyện cũng mệt. Sau này mấy anh mà muốn yêu ai, nhớ để tôi kiểm duyệt trước.”
Mấy đứa kia lập tức tâng bốc cô ta:
“Diệc Diệc vẫn là nhất, không đòi sính lễ, không đòi bình quyền, giá mà phụ nữ ai cũng như bà ấy thì tốt.”
Tiếng cười nói dần xa, tôi đảo mắt chán ngán.
Mở điện thoại ra, tôi lục lại một nhóm chat tên là “Người đẹp và quái vật”.
Nhóm này là do chính Chu Trạch Ngôn tạo ra, sau khi tôi biết chuyện anh ta có một hội bạn thân thân thiết.
Lúc đó, anh ta còn vòng tay ôm vai tôi, giới thiệu về Hà Diệc Diệc:
“Cô ấy tốt lắm, không phải loại ‘trà xanh giả đàn ông’ gì đâu. Cô ấy chính là người bảo anh kéo em vô nhóm này để em yên tâm hơn đó.”
Khi ấy tôi còn nghĩ Diệc Diệc là người biết chừng mực, nên không tính toán gì thêm.
Cho đến một ngày, tôi thấy Chu Trạch Ngôn cười ngu ngơ nhìn điện thoại.
Tôi hỏi anh ta đang cười cái gì, anh ta thuận miệng đáp:
“À, trong nhóm tụi nó gửi mấy thứ hài hước á.”
Tôi mở điện thoại ra xem, trong nhóm chẳng có cái gì cả.
Khoảnh khắc đó, tôi biết rồi – nhóm chat không chỉ có một.
Cái gọi là “chị em thân thiết, thẳng thắn, không tính toán” – hóa ra cũng biết chơi trò thủ đoạn sau lưng.
Quả là mở rộng tầm mắt.
Tôi gõ vài dòng, gửi một yêu cầu chia tiền nhóm vào chat.
Mỗi người 288 nghìn, ai thiếu thì tôi coi như rộng rãi mà bỏ qua một chút.
Hà Diệc Diệc nhanh chóng chuyển khoản, để lại một câu:
“Chúc chị dâu làm ăn phát đạt.” rồi rời nhóm.
Tôi giả vờ không hiểu ý, nhận tiền luôn.
Mấy người khác thì giả chết, không phản hồi.
Tôi liền lần lượt tag từng người một, sau đó mới dừng lại.