Chương 7 - Cuộc Chiến Chăm Sóc Bố Chồng
Anh đứng đờ ra.
Anh gãi đầu, lẩm bẩm:
“Anh chỉ bàn với em thôi mà. Đều là người trong nhà, giúp nhau chẳng phải bình thường sao?”
Tôi tiếp tục mắng:
“Giúp cái con khỉ! Bà nội tôi là người trong nhà các người chắc? Em trai em gái anh không phải con ruột bố mẹ anh à? Chúng là con hoang à? Sao chúng nó không giúp?”
Trương Sơn bực mình:
“Sao em nói khó nghe thế?”
Tôi nhướng mày châm chọc:
“Nhà anh giỏi làm chuyện đẹp mắt, nói chuyện nghe lọt tai lắm! Về nhà mẹ anh mà bú đi!”
Tôi vừa đẩy vừa xô, lôi anh ra ngoài cửa, đóng sầm cửa lại.
Cuộc sống này không thể tiếp tục được nữa!
Trước đây tôi luôn nghĩ Trương Sơn là Trương Sơn, còn nhà anh là nhà anh.
Chỉ cần lo cuộc sống riêng của chúng tôi là được.
Nhưng sự thật không phải vậy.
Trương Sơn quá hiếu thuận mù quáng.
Cha mẹ anh bóc lột anh đủ kiểu, anh không những không phản đối mà còn lôi cả tôi vào.
Giờ ngay cả bà nội tôi cũng bị họ tính toán.
Đúng là hết chịu nổi rồi!
Tôi không làm bảo mẫu cho họ nữa!
12
Nghĩ thông suốt rồi, trong người tôi như nhẹ hẳn.
May mà trước khi cưới, tôi đã để sẵn đường lui, công ty, nhà cửa và tiền bạc đều đứng tên bà nội.
Cưới đến giờ, Trương Sơn mải miết hiếu thảo với bố mẹ anh ta, nuôi con, thành ra chúng tôi chẳng có dư đồng nào.
Chỉ có điều tôi lo nhất chính là chuyện họ sẽ giành giật Coco với tôi.
Dù gì thì Trương Sơn rất thương Coco, yêu như bảo bối.
Điều này khiến tôi hơi lo lắng.
Nhưng tôi chưa kịp lo lâu.
Ngày hôm sau, đang làm việc thì nhận được điện thoại của bà nội:
Bà nói đi chợ về thì phát hiện bố mẹ Trương Sơn đã dọn thẳng vào nhà, còn chiếm luôn phòng ngủ chính, nói là tôi đồng ý rồi.
Tôi tức điên!
Hai ông bà già này đúng là quá quắt!
Cúp máy xong, tôi vội vàng chạy về nhà.
Vừa đi vừa gọi cho Trương Sơn:
“Anh đang ở đâu? Sao bố mẹ anh lại dọn sang nhà mình?”
Nghe máy, Trương Sơn cũng ngơ ngác.
Anh hoàn toàn không biết chuyện bố mẹ dọn sang, chỉ phát hiện chìa khóa nhà mình đã biến mất.
Anh và tôi cùng lao về.
Vừa mở cửa đã thấy hành lý vứt đầy sàn.
Bà nội tôi ngồi uống trà ở sofa.
Mẹ chồng thì đang cầm mấy tờ giấy đọc cho bà nghe.
Vừa thấy chúng tôi, bà đưa xấp giấy cho tôi:
“Doanh Doanh, đến đúng lúc, đưa cái này giải thích cho mẹ chồng con nghe. Mẹ đọc cả chục lần rồi mà bà vẫn không hiểu, đọc khô cả cổ đây này.”
Tôi cầm lấy vừa nhìn, suýt nữa tức đến méo cả mũi.
Bên trong ghi rõ lịch một ngày của bà nội, từ 6 giờ sáng tới 8 giờ tối.
Nào là xoay người, xoa bóp, nấu cơm, không có phút nào được nghỉ.
Còn viết hẳn thực đơn, yêu cầu mỗi bữa 4 món một canh, phải có cá thịt, không được ăn đồ thừa, một tuần không được lặp lại món.
Tôi đập tờ giấy vào mặt Trương Sơn:
“Đây chính là cái kiểu mà anh bảo là ‘ăn cơm chỉ thêm bát gạo thôi’ hả? Nhà anh mặt dày hơn cả tường thành đấy!”
Trương Sơn cầm lấy giấy, cúi gằm mặt, không nói một lời.
Đấy, cái loại đàn ông này, biết rõ bố mẹ mình quá quắt mà không dám nói nửa câu.
Hồi đó tôi đúng là bị lú mới thấy anh hiền lành đáng tin.
Tôi trừng mắt với mẹ chồng:
“Không cần biết hai người làm sao vào được đây, bây giờ lập tức dọn ra ngoài cho tôi!”
Mẹ chồng bĩu môi:
“Đây là nhà con trai tôi, tôi dọn đi đâu?”
Tôi nhìn thẳng vào mặt bà:
“Bà không thấy xấu hổ à? Đây là nhà của bà nội tôi, nói trắng ra con trai bà cũng chỉ là khách trọ thôi. Còn bảo là nhà con trai bà? Đúng là hết biết!”
Mẹ chồng càng quá quắt:
“Cô gả vào nhà chúng tôi tức là người nhà này rồi. Cô với bà nội cô đều là do nhà tôi nuôi, căn nhà này cũng là của nhà chúng tôi!”
Đúng là hết thuốc chữa! Tôi vừa định lao tới kéo bà ra.
Trong phòng vang lên tiếng bố chồng:
“Mau lên, ai đó vào dọn, tôi ị rồi!”
Mẹ chồng đẩy bà nội tôi:
“Mau mau vào dọn đi!”
Bà nội không nhúc nhích.
Mẹ chồng tưởng bà không nghe thấy, bèn túm tay bà mà gào:
“Đồ già sắp chết, không nghe thấy à? Mau vào dọn phân cho ông ấy!”
Má ơi, máu trong người tôi sôi lên.
Tôi lao tới túm tóc mẹ chồng, quật hai cái bạt tai, một cái văng sang trái, một cái trả về bên phải.
“Đồ già sắp chết là bà đấy! Tôi đánh chết bà!”
Trương Sơn vội vàng kéo tôi ra.
Mẹ chồng tóc tai rối bù, má đỏ bừng, vừa khóc vừa gào:
“Con ơi, đánh nó cho mẹ! Đánh chết nó đi!”
Tôi trừng mắt:
“Anh dám thử!”
Trương Sơn né ánh mắt tôi, lắp bắp mãi mới nói:
“Nhưng mà… dù sao em cũng không nên ra tay đánh mẹ anh.”
Tôi hừ lạnh:
“Bà ta đáng bị đánh! Giờ lập tức đưa bố mẹ anh dọn ra khỏi nhà tôi!”
Mẹ chồng đứng sau đẩy Trương Sơn:
“Đúng là đồ vô dụng, mẹ bị đánh mà cũng không dám làm gì nó à?”
Trương Sơn khó xử, rồi giả vờ:
“Bố gọi kìa, để con đi dọn cho bố.”
Mẹ chồng tức tới ngửa ra.
Ngồi phịch xuống cửa khóc la ầm ĩ:
“Ối giời ơi, mọi người ra xem này, con dâu đánh mẹ chồng, còn đuổi bố mẹ chồng ra khỏi nhà này!”
Tiếng bà ta vang cả hành lang, hàng xóm kéo đến rất đông.