Chương 4 - Cuộc Chiến Chăm Sóc Bố Chồng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thế nên mới có cảnh hôm nay.

Tôi nói với Trương Sơn:

“Em chỉ cưới anh, chứ không phải bán mình cho nhà anh. Anh muốn báo hiếu thì tự mình đi làm, đừng có cái kiểu thuê người khác báo hiếu hộ. Bố mẹ anh nuôi anh chứ có nuôi em đâu!”

Nói xong, tôi quay người bỏ đi.

Những chuyện lằng nhằng của nhà anh, tôi không dính dáng.

Ngày xưa, tôi thấy Trương Sơn thật thà đáng tin.

Nhưng sau này mới nhận ra, anh thật thà đến mức ngu ngốc.

Quá nhu nhược.

Thêm nữa, từ nhỏ thiếu thốn tình cảm, nên anh đặc biệt khao khát được bố mẹ công nhận.

Đối với những yêu cầu vô lý của họ, anh không bao giờ phản kháng.

Nói chung, bố mẹ coi anh là thằng ngốc, mà anh lại vui vẻ chấp nhận.

Trương Sơn muốn thế nào thì kệ anh.

Tôi chẳng có hứng thú hay thời gian để cải tạo” anh.

Bố mẹ ruột của anh, thì để anh tự mà hiếu thảo.

Đừng lôi tôi vào.

6

Tôi đi thẳng đến nhà trẻ đón Coco.

Coco là con gái tôi và Trương Sơn, năm nay ba tuổi.

Vừa ngoan ngoãn, vừa đáng yêu, lại còn thông minh lanh lợi.

Nhắc đến con gái, tôi lại phải than phiền thêm về những chuyện bực mình mà mẹ chồng gây ra.

Tôi và Trương Sơn cưới nhau hơn một năm vẫn chưa có con.

Mẹ chồng sốt ruột lắm, vì em trai chồng cưới chưa bao lâu thì Chu Lệ đã có bầu.

Bà bắt đầu hối sinh con mỗi ngày.

Tâm trạng vui thì vẽ bánh vẽ cho tôi:

“Đợi khi nào con có bầu, mẹ sẽ dọn qua chăm con, nuôi con trắng trẻo mũm mĩm.”

Tâm trạng không vui thì mỉa mai:

“Không phải là con bị bệnh gì nên không đẻ được đấy chứ?”

Rồi lại kéo Trương Sơn ra thì thầm:

“Cái con vợ này tám phần là con gà mái không đẻ trứng, cưới lâu thế rồi mà bụng vẫn phẳng lì.”

Trương Sơn thẳng thừng đáp:

“Cũng có thể là con gà trống này không gáy được ấy chứ.”

Làm mẹ chồng tức điên, nhảy dựng lên mắng anh.

Bà còn đang cà khịa, thì tôi nhanh chóng phát hiện mình đã mang thai.

Mẹ chồng giả bộ vui mừng, rồi lại tỏ vẻ lo lắng.

Bà bảo vì Chu Lệ cũng mang thai, nên không thể thiên vị bên nào, không chăm sóc cho tôi được.

Nhưng bà thề thốt đập tay vào ngực, hứa là khi tôi sinh xong, bà sẽ đến giúp tôi ở cữ.

Trương Sơn nghi ngờ:

Đến lúc đó, em dâu cũng sinh thì mẹ lấy đâu ra thời gian?”

Mẹ chồng trợn mắt:

“Có phải sinh cùng lúc đâu, chờ mẹ chăm xong em dâu rồi mẹ sẽ đến chăm vợ con.”

Trương Sơn bị mẹ cho ăn bánh vẽ no căng.

Anh hớn hở nói với tôi:

“Thấy không, mẹ vẫn quan tâm đến chúng ta lắm đấy.”

Tôi chỉ lườm một cái rồi không thèm đáp.

Tôi chưa từng trông cậy gì vào bà.

Tôi có tiền, thuê người chăm hoặc ở trung tâm dưỡng sinh sau sinh cũng được.

Nếu để bà chăm, chắc chắn tôi chỉ rước bực vào người.

Mẹ chồng là kiểu người thích làm màu.

Để chứng minh là bà quan tâm đến tôi, bà – vốn nổi tiếng keo kiệt – đặc biệt mang sang một mớ rau héo rũ và mười quả trứng gà.

Bà bảo rau là rau hữu cơ, trứng là trứng gà quê, nhờ Trương Sơn nấu cho tôi ăn để bồi bổ.

Trương Sơn ôm rau và trứng, xúc động đến rơi nước mắt.

Anh khoe với tôi:

“Em thấy không, mẹ tốt với chúng ta thế đấy! Có gì cũng nhớ đến chúng ta.”

Anh vừa vuốt mớ rau vừa nói:

“Rau này tươi quá!”

Lại cầm quả trứng lên:

“Trứng này to ghê!”

Tôi thề là mắt Trương Sơn có vấn đề.

Mớ rau héo như sắp thành rau khô, còn trứng thì đúng là không nhỏ, nhưng cũng chẳng to đến mức ấy.

Hơn nữa, trên vỏ trứng còn in ba chữ “trứng gà thả vườn”.

Ai mà nuôi gà ở nhà rồi in dấu lên trứng cơ chứ?

Tôi nghi ngờ mẹ chồng lấy đồ bỏ trong tủ lạnh ra để làm quà.

Sự nghi ngờ của tôi được xác nhận ngay tối hôm đó khi Trương Sơn nấu cơm.

Rau ngâm nửa ngày vẫn héo rũ, trứng đập ra, cả mười quả đều bị hỏng.

Mùi hôi xộc lên khiến bà nội tôi phải hỏi:

“Có phải nhà ai đó bị rò nhà vệ sinh không đấy?”

Tôi cười nói với Trương Sơn:

“Khổ cho mẹ anh vất vả xuống quê thu gom được cả đống trứng thối như vậy.”

Trương Sơn mất hết hứng, im thin thít, mặt sụp như đưa đám.

7

Đến khi tôi sinh Coco, mẹ chồng xách theo một bát cháo kê và hai quả trứng vịt sang thăm.

Vừa vào phòng, bà đưa cháo và trứng cho Trương Sơn:

“Cháo kê này là mẹ dậy sớm nấu, còn trứng là trứng vịt đồng, bổ dưỡng lắm, mau đưa cho vợ con ăn đi.”

Rồi bà ôm lấy Coco gọi “bảo bối của bà”.

Trương Sơn đứng bên cạnh, tay cầm bát cháo, ôm hai quả trứng, mắt long lanh đầy cảm động.

Ôm chưa đầy một phút, bà đã đặt con bé xuống.

Bà làm bộ mặt khổ sở nói với tôi, gần đây tay bà không có lực.

Chắc là do bế con nhà em trai chồng nhiều quá nên bị mỏi.

Vì vậy bà không thể ở lại chăm tôi trong thời gian ở cữ được.

Nhìn bộ mặt giả tạo ấy, tôi bỗng thấy buồn cười, liền trêu:

“Mẹ, con không cần mẹ chăm con đâu, việc nặng cũng không bắt mẹ làm. Con thấy cháo mẹ nấu ngon lắm, mẹ chỉ cần ở lại nấu cơm cho con là được rồi.”

Sắc mặt bà lập tức thay đổi 72 kiểu.

Bà chộp lấy túi, ôm đầu:

“Ôi dồi ôi, không được, mẹ lại thấy chóng mặt, mẹ phải về nằm nghỉ chút.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)