Chương 2 - Cuộc Chiến Chăm Sóc Bố Chồng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi châm chọc:

“Ồ, con gái thì thấy không tiện, còn con dâu như tôi thì tiện chắc? Ai đời bố chồng bệnh mà bắt con dâu kè kè hầu hạ? Các người làm con đi đâu hết rồi?”

“Tôi nói luôn nhé, đừng lấy lý do gả đi mà thoái thác. Nếu cô thật sự nghĩ như thế, sao ba người nhà cô ngày nào cũng ăn ở lì bên nhà mẹ? Con cô sao không để bà nội nó trông?”

Em gái chồng cứng họng, chồng cô ta thì lùi hẳn về sau, cố gắng giảm hết sự tồn tại sợ tôi lôi ra cãi tiếp.

Tôi cười lạnh:

“Lúc nãy ai cũng nói là tôi hời to mà? Sao đến khi nhường cho mấy người, ai cũng né?”

Cả phòng im phăng phắc.

Mẹ chồng ôm miệng khóc thút thít:

“Già rồi, thành gánh nặng rồi, thôi, khỏi cần mấy đứa, mẹ tự chăm mình.”

Trương Sơn kéo tay áo tôi:

“Doanh Doanh, mình làm anh làm chị thì…”

“Tắt ngay cái miệng anh lại cho tôi!”

Tôi cắt lời anh ta, quay sang nói với mẹ chồng:

“Mẹ khỏi khóc, ba nhà mình mỗi nhà góp một ít, thuê hộ lý cho ba.”

“Không được, thuê hộ lý đắt lắm, tận bảy tám triệu một tháng lận.”

Chưa kịp dứt lời, em gái chồng đã gạt phắt đi.

Vợ chồng em trai chồng thì gian xảo, không mở miệng, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn đồng ý với em gái chồng.

Tôi biết bọn họ sẽ không chịu, vì thuê hộ lý thì không thể trốn tránh.

Còn tôi – chị dâu – vì thường ngày lười đôi co nên trong mắt bọn họ thành con ngốc để mặc sức chèn ép.

Chỉ tiếc là lần này họ tính sai rồi.

Tôi bình thường dễ nói chuyện vì ngại cãi nhau thôi.

Tôi đứng dậy:

“Vậy thì chịu thôi, không phải tôi không lo, mà là cô con gái ngoan kia keo kiệt, không chịu bỏ tiền. Ngoài Trương Sơn, ba còn hai đứa con nữa, chẳng lẽ tụi nó ăn hại à, cứ nhè mỗi nhà tôi mà vắt kiệt vậy sao?”

3

Tôi và Trương Sơn quen nhau nhờ mai mối.

Từ nhỏ tôi đã mất ba mẹ, chỉ sống cùng bà nội.

Bà nội rong ruổi khắp nơi bán hoành thánh để nuôi tôi khôn lớn.

Đến khi tôi tốt nghiệp đại học đi làm, bà lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại bên tai.

Nói bà già rồi, chẳng biết còn sống được bao lâu.

Bà muốn trong thời gian còn lại có thể thấy tôi lập gia đình, có con cái.

Tôi bất đắc dĩ đành nghe theo bà đi xem mắt.

Rồi tôi gặp Trương Sơn.

Anh hơn tôi hai tuổi, dáng vẻ đoan chính, ít nói, tính tình thật thà.

Ấn tượng của hai đứa với nhau đều rất tốt.

Vậy là bắt đầu qua lại, hẹn hò hơn một năm, thấy mọi thứ đều hợp.

Rồi tính chuyện cưới xin.

Lúc này bố mẹ anh bắt đầu kể khổ, nói gia đình ba con tốn kém lắm.

Nuôi anh học đại học tốn bao nhiêu là tiền.

Nên nhà chẳng còn đồng nào dành dụm.

Nhưng Trương Sơn từng nói với tôi, lên đại học bố mẹ anh chẳng lo cho anh một xu.

Anh học nhờ vay vốn sinh viên và làm thêm mới xong.

Không tốn của bố mẹ đồng nào, chuyện đó anh còn tự hào nữa là.

Chính vì thế tôi thấy anh là người đáng tin, có trách nhiệm.

Đến lúc nghe mẹ anh ở đây than nghèo kể khổ, tôi hiểu ngay là bà không muốn bỏ tiền.

Quả nhiên, than thở một hồi, bà tỏ ra lo lắng.

Nói không có tiền mua nhà cho chúng tôi, bắt chúng tôi về nhà họ ở tạm.

Đợi lúc khác tích góp rồi tính tiếp.

Lúc đó, em trai chồng và em gái chồng vẫn chưa kết hôn.

Cả nhà bốn người chen chúc trong căn hộ một phòng khách hai phòng ngủ.

Bố mẹ một phòng, em gái chồng một phòng, chồng tôi và em trai chồng tối đến trải nệm ngủ ngoài phòng khách.

Tôi cưới xong thì ở đâu?

Đuổi em gái chồng đi? Hay cũng ngủ đất với chồng?

Nhưng nhà họ như vậy lại đúng ý tôi.

Tôi đang lo nếu cưới xong mà họ chuẩn bị sẵn nhà thì bà nội tôi, với tư tưởng cổ hủ, nhất định sẽ không chịu ở chung.

Bà già thế kia mà phải ở một mình, làm sao tôi yên tâm được?

Thế nên tôi đề nghị không cần mua nhà, về ở nhà tôi.

Đề nghị này ai cũng vui.

Mẹ chồng mừng rỡ đến mức cười toe toét.

Bà rất hào phóng, đưa tôi lễ cưới 11 triệu 1, nói là “vạn lý điều nhất”.

Rồi kéo tôi vào phòng, bí mật đưa cho tôi một chiếc nhẫn bạc đen sì sì.

Bảo đó là báu vật truyền đời nhà họ Trương, truyền mười mấy đời rồi, đáng giá nghìn vàng, bắt tôi phải giữ kỹ, đừng cho ai biết.

Tôi hoảng luôn, báu vật quan trọng thế này, lỡ mà mất thì tôi không gánh nổi tội với tổ tiên họ Trương.

Tôi vội trả lại nhưng bà không chịu, nhất quyết ép tôi nhận.

Hai bên kéo qua kéo lại.

Kéo thế nào mà cái nhẫn rơi thẳng vào ly nước trước mặt tôi.

Ly nước đầy đến miệng, nhẫn vừa rơi vào liền… nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Đúng vậy, nổi trên mặt nước!

Tôi chết lặng. Cả đời tôi chưa thấy bạc nào nổi được như vậy.

Nhìn cái nhẫn nổi lềnh bềnh và bộ mặt nhiệt tình của mẹ chồng mà tôi hết nói nổi.

Bạc thì đâu có đắt, cái nhẫn nhỏ xíu tốn bao nhiêu tiền?

Không thì lấy hợp kim giả vờ còn được.

Ai dè bà chơi luôn nhựa!

Không biết bà ngốc thật hay cố tình coi tôi là con ngốc.

Bà vớt cái nhẫn ra còn muốn đeo vào tay tôi.

Tôi chịu hết nổi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)