Chương 1 - Cuộc Chiến Bất Ngờ Ở Tầng Một
Tôi sống ở tầng một, từ sau khi cả khu cư xá ép phải lắp thang máy, chẳng những ngày đêm ồn ào mà ánh sáng tự nhiên cũng bị chắn hết sạch.
Tôi từng đề xuất một phương án khác – lắp thang máy dạng hành lang nối, vừa tiện vừa không ảnh hưởng đến ai.
Lúc ấy, mấy ông bà già gật đầu như giã tỏi, miệng đồng ý rối rít. Ấy vậy mà tranh thủ lúc tôi đi công tác mấy tuần, họ lại lén lút lắp loại thang máy thông thường, to đùng chắn ngay cửa nhà tôi.
Tôi chỉ biết cười lạnh: “Được lắm. Các người đã không để tôi sống yên ổn thì cũng đừng mong sống yên.”
Ngay hôm sau, tôi bắt đầu cải tạo căn hộ tầng một của mình thành… phòng để tro cốt.
1.
Khi bà Lý ở tầng bốn đến tìm tôi bàn chuyện lắp thang máy, tôi lập tức từ chối.
Nhà tôi ở tầng một, lắp thang máy chẳng những gây ô nhiễm tiếng ồn mà còn chắn hết ánh sáng.
Tầng một vốn đã thiếu sáng, giờ mà lắp thêm cái thang máy to đùng chắn ngay phía trước thì cả ngày cũng chẳng thấy được một tia nắng nào. Nhà dương biến thành nhà âm luôn.
Nhưng nghĩ đến việc tầng trên toàn là người già, đi lại không tiện, tôi cũng nhượng bộ một bước, nói với bà Lý rằng: có thể lắp kiểu thang máy hành lang nối.
Tiếng ồn thì tôi còn chịu được, miễn sao không chắn mất ánh sáng cửa sổ tầng một là được.
Bà Lý gật đầu rối rít, còn đưa tôi tờ đơn xin lắp thang máy bảo tôi ký.
Tôi liếc mắt thấy đơn ghi là loại thang máy thông thường, đương nhiên không ngu gì ký vào. Tôi lập tức in lại một bản đơn mới, sửa thành “thang máy hành lang nối”, rồi ký vào, đưa lại cho bà ta.
Tôi nhấn mạnh: “Tôi chỉ đồng ý kiểu hành lang nối, đây là giới hạn của tôi. Không thì khỏi lắp luôn.”
Bà Lý miệng dạ rối rít, ôm đơn đi xin chữ ký nhà khác.
Hôm sau, ban quản lý dán thông báo: tầng nhà tôi sẽ lắp thang máy kiểu hành lang nối.
Đúng lúc đó tôi phải đi công tác ở Bắc Kinh vài tuần, nên cũng không để tâm nhiều nữa.
Ai ngờ vừa về đến nhà, tôi liền sững người khi thấy một cái thang máy loại thông thường đã dựng xong từ lúc nào, chắn kín cửa sổ hướng Nam nhà tôi.
Bà Lý vừa thấy tôi liền giở giọng châm chọc: “A Khang này, cậu đúng là có phúc ghê, không tốn đồng nào mà được ở nhà có thang máy.”
Tôi lập tức chất vấn: “Lúc đầu chẳng phải nói rõ là kiểu hành lang nối sao? Giờ lại lắp loại thường thế này, bà định để nhà tôi sống kiểu gì?”
Không những không thấy xấu hổ, bà Lý còn lật ngược lại đổ tội:
“Loại thang máy hành lang nối tốn thêm cả mấy chục ngàn tệ nữa đấy! Cậu có phải ăn chia gì trong đó không hả?”
“Toàn là hàng xóm với nhau, mà cậu làm trò gì vậy? Rõ ràng lắp loại thường là được rồi, còn cố tình kiếm chác từ mọi người.”
“Bọn tôi lắp ở ngoài, có vào nhà cậu đâu mà ảnh hưởng gì chứ?”
Lúc ấy tôi giận đến suýt nổ phổi, nói thẳng: “Thang máy này chắn hết ánh sáng nhà tôi, tôi kiên quyết không đồng ý. Gỡ nó xuống ngay!”
Bà Lý lập tức sầm mặt:
“Lắp cái này tốn hơn hai trăm ngàn đấy. Cậu muốn gỡ thì cũng được, bỏ tiền ra mà tháo, rồi tự đi lắp cái hành lang nối của cậu đi!”
Vừa nói, bà ta vừa lôi kéo đám hàng xóm đến.
“Bà con tới mà xem này! Cả tòa nhà khó khăn lắm mới lắp được thang máy, vậy mà cậu A Khang đây lại muốn gỡ, đòi thay bằng loại hành lang nối cho bằng được. Không biết có phải nhận hoa hồng gì không nữa!”
Dân cư kéo đến đông nghịt hóng chuyện, mấy ông bà tầng trên thi nhau khuyên nhủ tôi:
“A Khang à, toàn là hàng xóm láng giềng với nhau, sao cậu lại làm chuyện thất đức thế?”
“Thanh niên phải biết kính trên nhường dưới chứ, phải thông cảm tụi tôi già yếu đi lại khó khăn.”
“Chỉ là che chút ánh sáng thôi mà, cậu suốt ngày đóng cửa thì có gì đâu mà ảnh hưởng?”
“Không tốn đồng nào mà được ở nhà có thang máy, nếu là tôi thì còn mời cả khu đi ăn tiệc ấy chứ!”
Từng người một dựa vào tuổi tác mà nói như đúng rồi.
Họ thì được lợi, còn thiệt hại nhà tôi thì coi như không tồn tại lại còn muốn tôi phải nhẫn nhịn cho qua.
Bà Lý đứng giữa vòng vây các ông bà già, mặt vênh váo, nhìn tôi đầy đắc ý:
“Không bỏ tiền, được lợi mà còn không biết điều. Tôi khuyên cậu nên tự biết thân biết phận thì hơn.”
Lợi cái con khỉ!
Cái thang máy này lắp xong, không chỉ ồn, không chỉ chắn sáng, mà giá nhà tầng một tụt ít nhất một ngàn tệ mỗi mét vuông!
Tôi lạnh mặt nhìn bọn họ, hỏi:
“Thang máy, có gỡ hay không?”
Bà Lý đại diện đứng ra, hất hàm:
“Thang máy lắp rồi thì cứ để đấy. Chúng tôi già cả đi lại trông vào nó hết rồi. Cậu giỏi thì đi mà tháo. Không ở được thì dọn đi!”
Nghe đến đây, tôi lại bình tĩnh hẳn.
Thì ra là định chơi trò “việc đã rồi” à? Nghĩ tôi đi vắng là muốn chèn ép à? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Tôi đáp: “Được. Bà nhớ kỹ lời mình đấy, đừng hối hận!”
Bà Lý trợn mắt như cá chết, gào lên: “Tôi mà hối hận thì tôi là đồ… mẹ cậu!”
Đằng nào cũng xé mặt rồi, tôi chẳng cần giữ kẽ nữa, đáp thẳng:
“Muốn tìm tổ tiên thì ra nghĩa địa mà nhận, tôi không có họ hàng gì với loại mặt dày như bà đâu!”
Bà ta tức đến méo cả mũi.