Chương 3 - Cuộc Chia Tay Đầy Đau Khổ

Cậu ấy khẽ vuốt nhẹ mái tóc tôi, giọng điệu vô cùng vô tội:

“Em rất vui vì cuối cùng chị cũng là của em.”

“Nhưng…” Minh Dự thản nhiên nói tiếp, “phần còn lại em không biết đâu, chị dạy em đi.”

Từ lúc trăng lên cao đến khi bình minh ló rạng.

Minh Dự không biết mệt là gì, hết lần này đến lần khác hành hạ tôi, như thể muốn bù đắp tất cả thời gian đã bỏ lỡ.

Tôi nằm sấp trên gối, toàn thân ê ẩm, đầy rẫy dấu vết đỏ hồng.

Thể lực của cậu em này, đúng là đáng sợ.

Minh Dự bưng bữa sáng vào, cúi đầu thành khẩn xin lỗi.

Tôi nhìn vào ánh mắt cậu ấy, trong lòng mềm nhũn.

“Không có lần sau đâu.”

Khóe môi Minh Dự hơi trễ xuống, đôi mắt hoe đỏ, dường như đã hiểu sai ý tôi.

“Em biết mà, chị vốn không thích em, chỉ coi em như công cụ để giải tỏa thôi.”

“Không phải…”

“Không sao, chỉ cần được ở bên chị là đủ rồi.”

“Không có…”

Minh Dự đột ngột ngẩng lên, ánh mắt nóng bỏng như sắp thiêu cháy tôi.

“Vậy chị có thể cho em một cơ hội không?”

Tôi im lặng.

Bầu không khí trong phòng như bị kéo căng đến cực hạn.

Minh Dự cười nhạt, cố tỏ vẻ bông đùa:

“Chị định làm tra nữ sao?”*

* Tra nữ: Chỉ những cô gái vô tâm, chuyên đùa giỡn tình cảm của người khác.

Tim tôi nhói lên một cái.

Không dám nhìn vào đáy mắt bi thương của cậu ấy.

“Minh Dự, nghe chị giải thích…”

Tôi vô thức đưa tay kéo cậu ấy lại, nhưng Minh Dự tránh đi.

Cậu ấy không đáp, chỉ khẽ dặn: “Nhớ ăn sáng nhé.”

Sau đó, quay người rời đi.

Minh Dự khiến lòng tôi rối như tơ vò.

Đúng lúc đó, Tưởng Chiêu Tự gọi điện đến, hỏi về cà vạt và khuy măng sét của anh ta.

Tôi mất kiên nhẫn, bực bội đáp:

“Cà vạt trong ngăn kéo thứ ba của tủ quần áo. Khuy măng sét nằm trong hộp ở tầng trên cùng.”

Rồi tôi dứt khoát nói tiếp:

“Tổng giám đốc Tưởng, từ nay đừng gọi cho tôi để hỏi những chuyện riêng tư thế này nữa.”

“Anh có vị hôn thê rồi, để cô ấy lo chuyện sinh hoạt của anh đi. Nếu cần, tôi có thể viết một tài liệu hướng dẫn gửi cho cô ấy.”

Đầu dây bên kia lập tức vang lên âm thanh tút tút.

Tưởng Chiêu Tự nghiến răng, ánh mắt tối sầm lại.

Từ trước đến nay, giọng điệu của Diệp Chân đối với anh ta luôn nhẹ nhàng, thậm chí có phần nhẫn nhịn.

Anh ta hít sâu, đốt một điếu thuốc, lồng ngực phập phồng không yên.

“Thật sự ra ngoài rồi thì chơi bời quá nhỉ.”

Bên cạnh có người đùa cợt:

“Phụ nữ mà, dỗ dành một chút là ổn thôi. Bản tính nhỏ nhen, có thể giận dai đến mức nào chứ?”

Tưởng Chiêu Tự gẩy tàn thuốc, cười như bất lực:

“Chỉ có tôi mới nuông chiều cô ấy như vậy.”

Có người xen vào:

“Nhưng mà này, anh không sợ Diệp Chân gặp được người khác sao?”

Anh ta cười khẩy, đầy tự tin:

“Không đâu.”

“Vì sao?”

Bảy ngày nữa chính là kỷ niệm năm năm của họ.

Trước khi rời đi, Diệp Chân đã tỉ mỉ lên kế hoạch:

Pháo hoa bên bờ biển, tiệc nướng cạnh lửa trại, thậm chí còn có một cơn mưa sao băng hiếm thấy trong thế kỷ.

Cô ấy chỉ là đang giận dỗi thôi.

Chỉ vì vài câu nói nặng lời, chỉ vì một yêu cầu nhỏ không được đáp ứng, không đến mức phải tuyệt tình như vậy.

Nếu cô ấy thật sự khao khát trở thành cô dâu của anh ta…

Thì đến hôm đó, anh ta có thể cho cô ấy một buổi lễ.

Chắc chắn cô ấy sẽ xúc động đến mức khóc đỏ cả mắt.

Có người vẫn lo lắng:

“Diệp Chân chăm sóc cậu bao lâu như vậy, sao có thể nói bỏ là bỏ được?”

“Có phải đang giở trò ‘lạt mềm buộc chặt’ không?”

“Cô ấy vốn là người quyết đoán.”

Câu nói ấy làm lòng Tưởng Chiêu Tự trầm xuống.

Anh ta mở điện thoại, lướt qua tin nhắn cuối cùng của cô trước khi xuất ngoại – một lời chúc bình thản, không hề lưu luyến.

Ngay trong hôm đó, anh ta đã gỡ cô ra khỏi danh sách chặn.

Chỉ là…

Cô không hề nhắn lại lấy một câu.

“Đồ không có lương tâm!”

Điếu thuốc cháy đến tận đầu ngón tay, một cơn đau rát truyền đến, kéo anh ta về thực tại.

Đáy mắt anh ta thoáng qua một tia giận dữ, rồi bất ngờ bùng nổ.

“Bố mày không cần cô ta! Cô ta không về thì cút luôn đi!”

Cơn giận dâng trào, anh ta ném mạnh điện thoại, tiếng vỡ vang khắp phòng.

Một mảnh vỡ cắt qua khóe mắt, để lại vệt máu mảnh.

Người bên cạnh vội đè anh ta xuống ghế sofa, khuyên nhủ:

“Thôi nào, đừng tức giận nữa, cậu lại đau đầu bây giờ.”

Nhưng Tưởng Chiêu Tự vẫn nghiến răng, mặt mày vặn vẹo vì bực bội.

“Ai thèm loại đàn bà như cô ta chứ?!”

Sau khi dập máy, tôi chỉnh lại quần áo, xuống tầng tìm Minh Dự để xin lỗi.

Vừa bước ra khỏi thang máy, tôi lao thẳng vào vòng tay cậu ấy.

Minh Dự cau mày, môi mím chặt, nhét vào tay tôi một gói thuốc nhỏ.

“Sáng nay kiểm tra, thấy có chút sưng đỏ. Dùng cái này sẽ đỡ hơn.”

Tôi bỗng thấy lòng mình nghèn nghẹn.

Muốn nói lời cảm ơn, nhưng nghe có vẻ nhạt nhẽo.

Nói điều gì khác thì lại quá mập mờ.

Ánh mắt tôi lướt qua cổ tay áo sơ mi cậu ấy—ống tay xắn lên, để lộ một vết cắn nhỏ, ngay ngắn rõ ràng.

Đêm qua có một lúc cậu ấy quá mức nhiệt tình, tôi giận quá nên cắn mạnh một phát.

Minh Dự hơi bối rối, khẽ nói:

“Em có thể giúp chị. Nhưng nếu chị không muốn, đừng dùng ánh mắt ấm ức đó nhìn em.”

“Em sẽ tưởng rằng chị không nỡ từ chối em.”

Tôi lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.

“Xin lỗi, tôi không có ý đùa giỡn với cậu.”

Tưởng Chiêu Tự vốn đã xem thường tôi.

Mà Minh Dự—vốn có vị thế cao hơn cả hắn ta—lại càng là một người tôi không thể với tới.

Trong mắt họ, địa vị, xuất thân luôn quan trọng hơn tình cảm chân thành.

Tôi không có thêm một năm tháng nào để lãng phí nữa.

Không muốn nghe thêm những lời tổn thương lần thứ hai.

Hít sâu một hơi, tôi quyết định bóc trần tất cả những nỗi mặc cảm trong lòng mình.

“Nếu không phải vì cậu đồng ý, thì ở những nơi khác, tôi cũng chỉ có thể cúi người gọi một tiếng ‘Minh thiếu gia’.”

“Tôi chỉ là một người bình thường, muốn có ba bữa cơm mỗi ngày cùng người mình thích, sống một cuộc đời bình yên.”

“Khoảng cách giữa chúng ta không chỉ là một hai điểm khác biệt…”

Câu nói sau cùng nghẹn lại nơi cổ họng, tôi phải gắng sức nuốt xuống một hơi thật sâu.

Lẽ ra đêm đó, tôi không nên buông thả chính mình.

“Minh thiếu gia, sau chuyến đi này, chúng ta cứ coi như chưa từng quen biết.”

“Tốt nhất là mỗi người một ngả.”

Minh Dự siết chặt hàm răng, đáy mắt đỏ hoe.

“Diệp Chân, chị lúc nào cũng như vậy.”

“Rõ ràng là chị kéo em lại, rồi lại vứt bỏ em.”

Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, giấu đi lớp cảm xúc nặng nề dưới một chiếc mặt nạ vô cảm.

“Là lỗi của tôi. Nếu cậu thấy giận, có thể đánh, có thể mắng. Tôi chịu hết.”

“Nếu vẫn không hài lòng, cậu muốn thế nào, tôi cũng đồng ý.”

“Đủ rồi!”

Minh Dự gắt lên.

“Không chấp nhận là quyền của chị, nhưng đừng hạ thấp bản thân đến mức này!”

Cậu ấy thở dài, mang theo chút thất vọng.

“Chị à, trong tình yêu, chúng ta là bình đẳng.”

Tôi như bị sét đánh giữa trời quang.

Cả người cứng đờ, lòng ngực như bị ai đó đục một lỗ thật lớn.

Tưởng Chiêu Tự chưa bao giờ nhìn tôi bằng ánh mắt đó.

Ngay cả khi bạn bè hắn ta mỉa mai tôi là “đồ nhà quê không biết quy tắc,” hắn cũng chỉ cười nhạt, chậm rãi nhả một câu:

“Đám mọt sách từ thị trấn nhỏ ra, có thấy được gì đâu.”

Thế nên tôi đã phải dốc hết sức mình, gắng gượng để trở thành người ưu tú, chỉ mong có thể đứng ngang hàng với hắn.

Không muốn mãi mãi chỉ là “bạn gái đi dự tiệc,” một món đồ trang trí trong cuộc đời hắn.

Nhưng rốt cuộc, tôi vẫn chỉ là một chú chim hoàng yến bị nhốt trong lồng.

“Diệp Chân, chị rất tốt.”

Giọng nói của Minh Dự vang lên, lẫn trong cơn gió nhẹ.

Thổi vào lòng tôi, khiến tôi run rẩy.

Cậu ấy đưa tay lên, định lau đi giọt nước mắt vương nơi khóe mắt tôi.

Nhưng cuối cùng lại nén xuống, rụt tay về, quay người đến quầy lễ tân lấy giấy ăn.

Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhớ đến một câu:

“Tình yêu là sự kiềm chế—là một bàn tay đưa ra rồi lại rụt về.”

Từ hôm đó, Minh Dự bám dính lấy tôi như kẹo cao su.

Cậu ấy mở nắp chai nước giúp tôi, xách túi máy ảnh khi tôi đi chụp hình, còn quàng áo khoác lên vai tôi mỗi khi ra ngoài vào ban đêm.

Ống kính máy ảnh của tôi, luôn vô thức hướng về cậu ấy.

Sau khi về nước, Minh Dự ngày nào cũng nhắn tin cả chục lần.

Hôm nay ăn gì.

Hôm nay làm gì.

Hôm nay tâm trạng thế nào.

Bạn thân nhìn điện thoại tôi sáng màn hình liên tục, bật cười:

“Cậu nuôi thú cưng điện tử đấy à?”

Rồi cô ấy trêu chọc:

“Chân Chân, hay là cậu thu nhận cậu ấy đi?”

Tôi lắc đầu.

“Người đã từng bị cái lạnh thấu xương, khi nhìn thấy ánh mặt trời lần đầu tiên sẽ sợ hãi.”

Tôi sợ… mình không xứng đáng.

Tôi ngẫm nghĩ rất lâu, cười tự giễu:

“Tớ rất biết ơn cậu ấy, nhưng không hợp.”

“Tớ quá bình thường, quá tẻ nhạt, quá cứng nhắc. Tớ hợp với một người lương thiện, sống cuộc đời đơn giản hơn.”

Bạn tôi nhíu mày, giọng đầy bất mãn:

“Lời này là do tên cặn bã Tưởng Chiêu Tự nói à?”