Chương 8 - Cuộc Chia Tay Đầy Bất Ngờ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

19

Tôi vẫn không xuống gặp Kỳ Trúc Tu.

Hoặc nói đúng hơn, tôi không thể tìm được lý do để gặp anh.

Ngay giây tiếp theo khi anh gửi tín hiệu muốn làm lành, tôi đã nghĩ đến việc có nên gật đầu đồng ý hay không.

Chỉ cần tôi chịu nuốt xuống tất cả, từ nay không bao giờ nhắc lại, thì chúng tôi vẫn có thể bình yên đi tiếp vài năm, thậm chí vài chục năm.

Ban đầu, tôi thật sự định sống cả đời với anh như vậy.

Nhưng anh lại đột ngột nói ra từ “cảm giác mới mẻ”.

Bây giờ, sau khi ra ngoài trải nghiệm một vòng, anh quay lại tìm tôi.

Tôi không đoán được là vì anh còn yêu tôi, hay vì so sánh xong mới nhận ra tôi vẫn là lựa chọn tốt nhất.

Tôi chỉ biết mình chẳng khác gì so với trước.

Những điều anh từng chê là nhàm chán, lối suy nghĩ và cách làm việc quen thuộc đến mức không còn bất ngờ… vẫn y nguyên.

Anh vẫn có thể đoán chính xác tôi sẽ quyết định thế nào trong một việc, sẽ nói với ngữ điệu và từ ngữ ra sao.

Nghĩ kỹ, tôi nhận ra trí nhớ và khả năng suy nghĩ của mình đã không còn nhanh nhạy như trước.

Chưa nói đến chuyện tiến bộ hay đổi mới, chỉ riêng việc vài năm nữa vẫn giữ nguyên như hiện tại đã là một điều xa xỉ.

Tôi sẽ già đi, sẽ chậm chạp, sẽ phản ứng kém.

Thậm chí có thể mất khả năng tự lo, hoặc sa sút trí tuệ.

Khi đó, có lẽ những gì tôi mang lại cho Kỳ Trúc Tu đã chẳng thể dùng từ “nhàm chán” để miêu tả nữa.

Không phải tôi nghĩ quá nhiều.

Con người thật sự sẽ có ngày thoái hóa.

Tôi luôn cảm thấy, một khi anh đã từng chê tôi một lần, sau này sẽ có lần thứ hai.

Chỉ là không biết đó sẽ là vì tôi phản ứng chậm hơn trước, hay vì tôi không còn nhanh gọn, dứt khoát như trước.

Tóm lại, giống hệt như khi ấy — chỉ cần thật sự muốn rời đi, bất kỳ lý do nào cũng có thể biến thành cái cớ chia tay.

Khi còn trẻ, tôi còn có thể cố giữ chút sĩ diện để tỏ ra thản nhiên.

Nhưng khi đã già, tôi có thể đoán trước kết cục của mình sẽ chẳng mấy đẹp đẽ.

Nói tôi đang tránh Kỳ Trúc Tu, chi bằng nói tôi đang tránh rủi ro.

20

Bưu điện gọi điện cho tôi, nói có một lá thư gửi cho tôi.

Tôi suýt chút nữa quên mất là còn có lá thư này.

Đó là câu chuyện xảy ra khi chúng tôi đến thành phố thứ ba.

Có lẽ vì thật sự cảm thấy việc có thể gặp nhau ở ba thành phố khác nhau là quá có duyên, nên sau khi dạo xong, chúng tôi quyết định cảm ơn mối duyên này.

Cách cảm ơn — viết thư — là ý tưởng mà cả hai cùng nghĩ ra.

Đã không thể quay lại để cảm ơn “chúng ta” của một năm trước, vậy thì viết cho “chúng ta” của tương lai.

Cách gửi thư chậm là do Kỳ Trúc Tu nghĩ ra.

Anh nói: “Tuế Ngâm, mình thử đi. Anh cá là đến khi nhận được thư này, anh sẽ yêu em hơn bây giờ.”

Khi tôi mở thư, quả nhiên bên trong của anh chỉ có vỏn vẹn hai câu:

“Ha ha, có phải em đã bị anh nói trúng rồi không? Trần Tuế Ngâm, mau thưởng cho anh một cái hôn.”

Nét chữ phóng khoáng, lời nói gọn gàng.

Tôi nhớ khi đó chúng tôi ngồi ở hai bàn khác nhau để viết.

Có lẽ vì muốn giữ lại sự bí ẩn cho vài năm sau, nên mỗi lần tôi thò đầu sang, đều bị Kỳ Trúc Tu mắng.

Tôi đưa thư của mình cho anh: “Hay là chúng ta đổi thư, viết xong hôm nay đọc luôn nhé?”

Tôi thật sự quá tò mò, chẳng thể chờ được.

Cho đến khi thư được gửi vào bưu điện, tôi mới thôi không nghĩ nữa.

Chẳng trách khi ấy anh vừa viết vừa cười.

Hóa ra là nghĩ mấy chuyện như vậy.

Thư của tôi chắc chẳng đẹp mắt, đầy những nét vẽ nguệch ngoạc, cuối cùng chỉ còn lại một câu:

“Kỳ Trúc Tu, nếu ngày mai yêu tôi hơn thì hãy ôm tôi nhé.”

Khi đó chúng tôi hồn nhiên tin rằng những mối duyên kỳ diệu có thể vượt qua cả mãi mãi.

Chúng tôi luôn nghĩ rằng khi hai bàn tay đã nắm chặt, sao có thể buông ra.

Về sau tôi mới hiểu.

Tình yêu là nâng lên thật cao, còn cuộc sống là cúi xuống thật thấp.

Tôi phải cúi xuống buộc dây giày, vo gạo, rửa rau, bận rộn với công việc.

Luôn phải chọn buông tay Kỳ Trúc Tu trong chốc lát để lo những việc thường ngày.

Còn khi tôi bận với cuộc sống, anh vẫn đang tận hưởng tình yêu.

Rốt cuộc, chúng tôi vẫn đi hai con đường khác nhau.

21

Tôi đoán Kỳ Trúc Tu cũng đã nhận được lá thư của tôi.

Bởi vì khi gọi điện, anh mở miệng đã hỏi: “Tuế Ngâm, em ở đâu? Anh muốn ôm em.”

Anh chắc chắn không đọc kỹ “đề bài”.

Tôi nói là “nếu yêu tôi hơn” thì hãy ôm tôi.

Tôi không tin tình yêu anh dành cho tôi bây giờ có thể vượt qua tình yêu trước khi anh thấy chán tôi.

Khi đó, mỗi ngày anh đều nghĩ cách kiếm tiền, nghĩ cách cưới tôi.

Chứ không phải như bây giờ, mỗi ngày tìm lý do để dỗ tôi quay lại.

Tình cảm đã bắt đầu xuống dốc, phải không?

Có lẽ thật sự đến đường cùng rồi, nên anh mới bật khóc.

Tôi rất hiếm khi thấy anh khóc. Ở bên tôi, anh luôn bận — bận làm việc, bận yêu tôi, bận chán tôi.

Tôi phải thừa nhận mình rất nhỏ nhen.

Đến giờ tôi vẫn còn để tâm đến nét mặt, cử chỉ, giọng điệu của anh hôm nói chia tay.

Tôi vẫn nhớ rõ, ngay khi tôi đồng ý, anh đã thở phào một hơi thật nhẹ nhõm.

Khi đó, anh vui mừng vì cuối cùng cũng dùng một lý do vụng về để bỏ tôi.

Tuyệt đối không nghĩ rằng sẽ có ngày như hôm nay.

Anh đã chuẩn bị tâm thế tuyệt đối không quay đầu.

Tôi thậm chí không cần thử cũng biết dấu vân tay của tôi đã bị xóa khỏi khóa cửa nhà anh.

Có lẽ đồ đạc của tôi trong nhà anh cũng đã bị dọn sạch từ lâu.

Chỉ là, cú “tự vả” này đến quá nhanh.

Cũng giống như tôi từng lưu luyến những ngày anh biết ơn vì có được tôi, anh cũng từng cố tìm ở người khác một cảm giác mới mẻ, rung động hơn tôi.

Chỉ là, ba lần gặp gỡ định mệnh đó quá rực rỡ.

Những gì sau này, đều là nhạt nhẽo, vô vị.

Không chỉ ở tôi, mà cả ở những người khác, anh cũng chẳng thể tìm lại “cái nhìn kinh diễm” của năm ấy.

Tôi cảm thấy mình không thể khuyên anh đừng khóc.

Anh làm sai, khóc vì sự ngu xuẩn và hồ đồ của chính mình.

Giống như khi xưa tôi không có tư cách để cưỡng ép ở lại, thì bây giờ tôi cũng không có tư cách để dỗ anh.

Anh chẳng phải tin vào duyên phận sao?

Vậy thì cứ để tất cả quay về cho số trời.

Số trời từng đẩy anh đến bên tôi, khiến anh yêu tôi rồi lại chán tôi.

Vậy thì hãy xem số trời có cho anh thêm một lần đứng bên tôi nữa hay không.

22

Kỳ nghỉ Tết năm nay lại là một mình tôi lang thang, đi rồi dừng, dừng rồi đi.

Như mọi khi, tôi đăng lên trang cá nhân hai chữ “Xuất phát”.

Lần này, tôi định chỉ ở một thành phố để ngắm cảnh.

Trời tối, tôi tìm một quán ăn nhỏ để bù lại cái bụng đã đói cả ngày.

Vừa ăn được một miếng, tôi nhận được điện thoại của Tống Văn Hiểu.

Anh nói: “Trần Tuế Ngâm, anh lại vượt ngàn dặm để tìm vợ đây. Em gửi định vị cho anh, anh bắt taxi từ sân bay đến gặp em.”

Tôi cười: “Em không tin.”

Rồi lại định đứng dậy ra sân bay đón anh.

Đúng lúc đó, tôi nghe tiếng gõ cửa kính.

Kỳ Trúc Tu đứng ở đó.

Giống hệt như năm xưa.

Anh nói: “Tuế Ngâm, anh đến để ở bên em.”

Giờ thì, tôi tin vào duyên phận.

Không sớm một bước, cũng không muộn một giây.

Tất cả mọi thứ đều nhường đường cho sự xuất hiện vừa vặn ấy.

Loại duyên phận này, mỗi người chỉ có một lần trong đời.

Và lần trước, Kỳ Trúc Tu đã dùng hết rồi.

(Chính văn hết)

【Ngoại truyện】

Khi tôi và Tống Văn Hiểu yêu nhau được một năm, mọi thủ tục đã hoàn tất, ngày cưới cũng đã định.

Cảm giác hoàn toàn khác với Kỳ Trúc Tu.

Kỳ Trúc Tu luôn nghĩ còn nhiều thời gian, chậm rãi tận hưởng dư âm của rung động ban đầu.

Còn Tống Văn Hiểu lại thích cảm giác mọi thứ đã an bài.

Anh luôn muốn nắm chặt tôi hơn, rồi lại chặt hơn nữa.

Tôi cũng từng làm một việc giống hệt Kỳ Trúc Tu.

Tôi theo Tống Văn Hiểu đến thành phố anh sống.

Một phần vì muốn thay đổi không khí, và rồi lại yêu luôn thành phố này.

Phần khác là lý do thực tế hơn — Tống Văn Hiểu có sự nghiệp tốt hơn tôi.

Nếu phải có một người hy sinh để chúng tôi ở bên nhau, thì người đó là tôi.

Tôi còn nhớ khi nói ý định này, anh bảo: “Tuế Ngâm, em chỉ cần đứng yên chờ anh bước tới. Không cần phải ấm ức làm gì cả.”

Khi đó, tôi chợt nhận ra — lúc tôi tự hào vì mình một lòng một dạ với Kỳ Trúc Tu, thì anh cũng tự ca ngợi sự hy sinh “ngàn dặm tìm vợ” của bản thân.

Khác biệt là, tôi nhìn thấy sự hy sinh ấy và biết ơn nó.

Còn anh chỉ thấy sự hy sinh của chính mình, coi điều tốt tôi dành cho anh là sự đền đáp đương nhiên.

Nên chuyện chúng tôi chia tay là định sẵn.

Sau khi làm đám cưới với Tống Văn Hiểu, trở về để mời bạn bè dự tiệc, tôi mới biết tình hình của Kỳ Trúc Tu.

Suốt một năm qua anh vẫn thường đi lại qua những thành phố mà chúng tôi từng gặp nhau.

Còn tìm gì, tôi không rõ.

Có lẽ là hoài niệm sự bồng bột của tuổi trẻ, vì một người mà vượt núi băng đèo tới một thành phố xa lạ.

Hoặc là thật sự tĩnh tâm nghĩ lại, lời anh nói với tôi ngày hôm ấy nặng đến thế nào.

Anh sẽ không bao giờ hiểu, dù đã ở bên nhau lâu đến mấy, tương lai của tôi vẫn luôn có anh trong đó.

Vì vậy, khi anh dễ dàng buông câu “mất cảm giác mới mẻ”, nỗi thất vọng của tôi sâu đến nhường nào.

Trong tiếng hò reo của bạn bè, Tống Văn Hiểu lặp lại lời thề trong đám cưới.

Anh rất giàu cảm xúc — dù hôn lễ đã qua lâu, khi nhắc lại những lời yêu thương dành cho tôi, anh vẫn rơi nước mắt.

Chúng tôi phải đáp chuyến bay lúc rạng sáng, nên tiệc kết thúc sớm.

Trên đường về, tôi nhận được điện thoại của Kỳ Trúc Tu.

Có hơi bất ngờ, vì từ hôm đó đến nay chúng tôi chưa từng liên lạc.

Tôi thấy ồn, bèn tắt tiếng, định để máy tự ngắt.

Tống Văn Hiểu hôn lên má tôi: “Nghe đi, nhỡ đâu có việc gì.”

Tôi chưa từng nghe giọng anh khàn đến vậy, như vừa tỉnh sau cơn say.

Anh gọi tên tôi: “Tuế Ngâm.”

Tôi khẽ “ừ” một tiếng.

“Em đang ở đâu? Có thể quay lại không? Anh mua quà cưới mới cho em.”

Anh giải thích rằng không phải cố ý bỏ lỡ tiệc mời, chỉ là ngủ quên.

Tất nhiên tôi biết.

Từ lúc bước vào, người bạn từng cùng tôi chứng kiến chuyện tình của Kỳ Trúc Tu đã nói, hôm qua cô ấy tìm người chuốc say anh để đảm bảo hôm nay anh không thể đến quấy rầy.

Cô ấy còn chắc nịch bảo anh vẫn chưa từ bỏ ý định, tuyên bố sẽ chờ tôi độc thân trở lại.

Cô ấy thậm chí “phì” mấy tiếng, nói anh thật hoang tưởng.

Xe đã rẽ xuống cao tốc, sắp tới sân bay.

Từ khi định cư ở thành phố kia, tôi hiếm khi quay lại đây.

Vừa rồi, bạn tôi còn nói, lần sau gặp chắc tôi đã mang bầu.

Tôi từng vô số lần tưởng tượng cảnh mình và Kỳ Trúc Tu kết hôn, sinh con ở thành phố này, con của chúng tôi cùng lớn lên với con của bạn bè.

Chỉ không ngờ, cuối cùng tôi lại sống cùng một người khác, ở một thành phố khác.

Tôi im lặng thật lâu.

Anh lại gọi: “Tuế Ngâm?”

Tôi nói: “Không về được đâu, máy bay sắp cất cánh rồi.”

Tôi nghe thấy anh khóc, nhưng chẳng còn sức để an ủi.

Tôi không nói “tạm biệt”, chỉ cúp máy.

Tôi đã từng dốc hết sức chạy đến với tình yêu mà anh vì tôi đã hy sinh.

Tôi còn nhớ anh từng nói: “Trần Tuế Ngâm, em sẽ tốt với anh cả đời chứ?”

Tôi thậm chí đã nghĩ đến chuyện cả đời rót cho anh những ly nước ấm.

Chỉ không ngờ, toàn tâm toàn ý lại chẳng bằng một ly nước nguội.

Nước nguội rồi, cuối cùng, tim cũng nguội.

(Hết)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)