Chương 5 - Cuộc Cá Cược Đầy Dở Khóc Dở Cười
Những lời này khơi lại ký ức tôi từng cố lãng quên về những điều tốt đẹp bố mẹ dành cho mình.
Họ thật sự đã cho tôi một tuổi thơ rất ấm áp.
Ngay lúc tôi biết họ trọng nam khinh nữ, lợi dụng sự mềm lòng của tôi để nuôi dưỡng em trai, tôi từng thấy tim mình vỡ vụn, từng hận họ đến thấu xương.
Nhưng giờ, tôi lại bị kéo ngược về cái quá khứ ấm áp ấy.
Dường như họ cũng từng yêu thương tôi…
Giờ mẹ tôi lại phải nhập viện vì chuyện này, tôi thật sự… không đành lòng.
Tôi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn thở dài, bảo chồng cùng tôi đến bệnh viện một chuyến.
Tôi định sẽ cho bố mẹ thêm một cơ hội. Lần này chúng tôi sẽ nói chuyện cho rõ ràng, dù sao cũng là người thân bao nhiêu năm qua.
Dựa vào tờ phiếu chẩn đoán em trai đăng trong nhóm họ hàng, chúng tôi tìm đến phòng bệnh số 604.
Đang định đẩy cửa bước vào, thì bất ngờ nghe thấy tiếng cười vang lên từ bên trong.
“Mẹ, đúng là gừng càng già càng cay, chiêu giả bệnh nhập viện này quá độc, chị còn chịu đựng được chứ gì. Con thấy mai là chị xách theo vòng vàng đến xin lỗi mẹ cho mà xem.”
Toàn thân tôi như đông cứng lại. Tôi run rẩy lấy điện thoại ra bật ghi âm.
“Hừ,” là giọng mẹ tôi, khỏe khoắn, chẳng có tí bệnh khí nào, “nó tưởng cánh cứng rồi hả? Tao sinh tao nuôi nó, nó kiếm được đồng nào chẳng phải là của cái nhà này? Không ra chiêu nặng tay thì nó chịu khuất phục chắc?”
Bố tôi gật gù:
“Phải đấy, mẹ mày lợi hại đâu phải lần đầu. Lúc nó lấy chồng, sợ nó lo cho nhà chồng mà quên nhà mình, mẹ mày mới đi vay khắp nơi tám vạn làm của hồi môn. Nó không lấy, vậy là càng nhớ ơn mình hơn!”
Em trai tôi tặc lưỡi, giọng đầy mỉa mai:
“Nghĩ kỹ lại thấy chị cũng tội ghê. Hồi nhỏ tưởng bố mẹ để dành đồ ngon cho chị, chứ đâu biết bố mẹ hay lén dẫn con đi ăn nhà hàng, món ngon gấp chục lần; tưởng bố mẹ vất vả đi xa đón chị học về, đâu biết nhà mình mua sẵn nhà ở huyện, gần sát đấy thôi…”
Ngón tay tôi siết chặt lấy điện thoại, khớp tay trắng bệch, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay mà không thấy đau.
Giọng nói đầy đắc ý của em trai như đang cười nhạo sự ngu ngốc của tôi.
Thì ra tất cả đều là giả dối.
Tuổi thơ ấm áp mà tôi nâng niu, chỉ là ân huệ được sắp đặt.
Cái “nghĩa tình” của hồi môn, chỉ là cái bẫy gài nợ lâu dài.
Thứ tôi tưởng là tình thân, từ đầu đến cuối chỉ là một vở kịch kéo dài nhằm vào tôi – một mình tôi.
Tôi chưa từng nhận được dù chỉ một chút yêu thương thật sự.
Đúng lúc ấy, một bàn tay ấm áp lặng lẽ lau nước mắt cho tôi.
Chồng ghé sát tai thì thầm:
“Em không đơn độc. Em còn có anh, còn có gia đình mình.”
Nghe vậy, tôi hít sâu một hơi, nuốt trọn vị mặn cay nơi đầu lưỡi.
Khi ngẩng đầu lên, nét mặt tôi đã bình tĩnh đến đáng sợ.
Lần này, tôi không trốn nữa.
Tôi không rời đi, mà đưa tay đẩy cửa bước vào.
Bà mẹ nãy còn rạng rỡ nói cười, giờ nằm vật ra giường, thở yếu ớt như vừa trải qua tai biến.
Bố tôi nghiêm mặt lại, em trai cũng nhanh chóng thu liễm nụ cười, tỏ ra lo lắng.
“Chị còn dám tới à? Làm mẹ tức bệnh ra thế này, bà không muốn gặp chị đâu, mau về đi…”
Tôi không trả lời, chỉ từ tốn đặt giỏ hoa quả lên tủ đầu giường, bình tĩnh nhìn mẹ:
“Mẹ, đừng giả vờ nữa. Mấy người nói gì tôi nghe hết rồi. Diễn suốt hai mươi mấy năm rồi, có mệt không?”
Mẹ tôi bật dậy, vẻ mặt tức giận vì bị vạch mặt:
“Mày còn dám nói như thế với cha mẹ à? Tao sinh ra mày, nuôi mày…”
“Đừng nhắc đến cái ơn sinh thành nữa!” Tôi hét lên, nước mắt tuôn không kiểm soát nổi. “Nuôi tôi là để hôm nay moi máu hút tủy tôi sao? Bao nhiêu năm nay tôi như trâu ngựa trả nghĩa vẫn chưa đủ à?”
Tôi hít sâu, lau sạch nước mắt, giọng đã lạnh như băng:
“Hôm nay tôi đến, chỉ để nói rõ một điều: từ giờ đừng mơ kiểm soát được tôi nữa.”
Tôi rút điện thoại ra, màn hình vẫn đang ghi âm.
“Từng chữ mấy người nói, lừa tôi thế nào, tính kế ra sao, tôi đều ghi lại rồi. Nếu còn biết xấu hổ, thì bảo em trai trả lại tiền cho tôi ngay đi!”
Tôi quay sang nhìn em trai, nói từng từ rõ ràng:
“Hình như cậu đang trong thời điểm chờ thăng chức? Vậy nếu tôi mang những đoạn ghi âm này đến chỗ làm của cậu, xem thử cậu còn leo nổi nữa không?”
“Mày dám!”
Ánh mắt bố tôi như sắp giết người, nhìn tôi như kẻ thù:
“Nếu mày phá hỏng công việc của nó, chúng tao sẽ tìm sếp mày, làm cho mày cũng không sống yên đâu!”
“Tiền thì đừng hòng. Có giấy nợ đâu? Mày lấy gì chứng minh là vay? Hơn nữa, con cái có nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ, mày thì có cái tư cách gì…”
Ông ta chưa nói hết câu, tôi đã cười nhạt, gửi đoạn ghi âm vào nhóm họ hàng.
【Mấy bác nói bố mẹ tôi tốt với tôi? Vậy mời nghe đoạn ghi âm này.】
Xong xuôi, tôi nhìn họ, lạnh lùng tuyên bố:
“Tôi đã thuê luật sư. Chuyện trả tiền không phải là thương lượng nữa, mà là thông báo.
Ba mươi vạn, cộng với những đồng tiền mồ hôi nước mắt mà mấy người từng moi từ tôi, tôi sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời – theo pháp luật.”
“Chúng ta không còn gì gọi là tình thân nữa.
Từ giờ, chỉ còn nguyên đơn và bị đơn.”
Dứt lời, mặc kệ đám người sau lưng đang gào thét loạn xạ, tôi nắm tay chồng bước đi.
Vừa lên xe, điện thoại đã nhảy đến 99+ tin nhắn nhóm.
Những người mới nãy còn chỉ trích tôi, giờ bắt đầu quay sang chỉ trích bố mẹ tôi.
【Tuệ Phân à, chuyện này bà làm thật không ra gì. Tim ai chẳng làm bằng thịt, sao lại tính toán đến mức này? Con nào chẳng là con, con trai cũng là máu thịt, con gái cũng là ruột gan chứ?】
【Phải đó, Tiểu Quân là con trai, nhưng bao năm nay Tiểu Mai rõ ràng là người thành đạt hơn. Giờ làm nó thất vọng thế này, sau này trông vào ai?】