Chương 1 - Cung Đường Vượt Thời Gian
“…Bích Hạ?”
“Trong cung lại có thêm tiểu chủ nhân nữa sao?”
Ta đang bận thêm củi vào lò, chẳng rảnh đoán mò.
Chỉ liên tục xua tay với Lưu Huỳnh:
“Đừng đứng ngây ra đó! Bất kể là ai, cứ đưa hết sang Tây viện!”
Tây viện tuy hoang vu nhưng phòng rộng.
Ta đích thân đào hai hố vừa vặn, dùng đất sét trộn cát mịn trát vào tường và đáy hồ, sau đó còn cầm chày đá đầ/m cho chắc, đập đến mỏi tay.
Giữa treo rèm vải cũ rách.
Đông là hồ tắm nam, Tây là hồ tắm nữ.
Ngày khai trương, không ngờ lại bị thằng nhóc Lục hoàng tử thử thách đầu tiên.
Ta biết tính nó nghịch.
Lần đầu gặp trong cung yến, hắn đến muộn, lôi thôi lếch thếch như chó hoang.
Đầu tóc quần áo toàn cỏ rối, người còn bốc mùi… nước t/iểu chó.
Ta ngồi cuối bàn, nhưng lời xì xào của các phi tần vẫn lọt hết vào tai:
“Quả nhiên là con của tiện tỳ, đứa nhỏ cũng hạ tiện.”
“Quý phi không bạc đãi mẫu thân nó, vậy mà ả dám trèo lên long sàng khi chủ nhân m/ang th.ai. Tính toán đủ đường mà vẫn ch .t vì khó sinh, để lại thứ ngh/iệt chủng kia.”
“Ta lại nghe là Quý phi vì muốn giữ sủng mà cố tình sai cung nữ quyến rũ Hoàng thượng. Ai ngờ uống thuốc tr/án h th/ai vẫn mang thai được… Nhưng nghiệt chủng thì vẫn là nghiệt chủng.”
“Đúng vậy! Hôm qua leo mái nhà, hôm nay chui chó chui mèo, thật không dạy nổi! May mà nhốt ngoài biệt viện, không thì ai nuôi nổi?”
Lục hoàng tử lẳng lặng ngồi xuống, bàn tay nhỏ siết chặt.
Đôi mắt như trái nho tím, hình như ngân ngấn nước.
Tim ta bỗng mềm nhũn.
Khổ không thể để con nít chịu khổ.
Ta nâng chén rượu, đối diện chỗ hắn cười to:
“Ối giời ơi, đứa nhỏ này nhìn đã biết là loại gan lì, mai sau đi đâu cũng nên thân!”
Giọng ta vang rền, ít nhất trăm người trong điện đều nghe thấy.
Tiện nhân Thẩm tài nhân trừng mắt liếc ta:
“Hai kẻ vô phúc, quả thật ngưu tầm ngưu mã tầm mã!”
Ta nổi đóa, xắn tay áo:
“Chỉ ngươi có phúc khí chắc? Tròn quay như quả cầu, ngã cái không biết vịn bên nào cho đúng!”
Chẳng ai dám hó hé nữa.
Thực ra vì Hoàng thượng đã đến.
Nhưng kể từ hôm ấy, Lục hoàng tử coi ta như cứu tinh.
Yến tiệc tàn, Lưu Huỳnh bị phi tần khác kéo đi, chỉ còn ta lủi thủi về cung một mình.
Một thái giám bịt mặt nhân lúc vắng người định đẩy ta xuống ao sen.
Hắn hét lên:
“Cháy rồi! Cháy rồi!”
Thị vệ chạy đến, vừa kịp dọa hắn bỏ trốn.
Nhìn đám lửa chưa kịp tắt hẳn phía xa, lòng ta vừa cảm động vừa tức giận:
“Tên nhóc chết tiệt! Chơi lửa nguy hiểm lắm biết không hả?”
“Ngoài này bao nhiêu người, để mặt mũi cho ngươi! Chờ về nhà rồi xem ta không…!”
Không ngờ hắn lại ngước lên, đôi mắt lấp lánh như sao:
“Về nhà?”
“Người… đồng ý nhận nuôi ta sao?!”
2
Nhận nuôi…
Ta bắt đầu thấy khó xử.
Trước đó không lâu, ta vừa tốn không ít công sức mới giành được quyền nuôi dạy Tứ hoàng tử.
Chỉ vì ta xuyên tới đây không đúng lúc.
Nguyên chủ vốn đang được sủng ái ngút trời với thân phận Vũ tần, bỗng bị giáng xuống làm thái nữ, chuyển về sống ở điện hẻo lánh, ai cũng có thể giẫm đạp.
Ta chẳng phải thân mẫu của Tứ hoàng tử, cũng không giữ vị trí chủ vị của bất kỳ cung nào, vốn dĩ chẳng đủ tư cách nuôi trẻ.
Nhưng đứa nhỏ ấy dù nói lắp, lại rất có chủ kiến.
Chỉ vì hôm ấy ta xoa đầu hắn trong ngự hoa viên, cười tươi khen lấy khen để:
“Đứa nhỏ này vững chãi đấy, sau này thể nào cũng nên việc lớn.”
Vừa tròn bảy tuổi, tối hôm đó hắn đã ôm tay nải gõ cửa cung ta, một lòng đòi nhận ta làm mẫu phi.
Thậm chí còn thay ta bày mưu tính kế.
“Thái… Thái hậu người… bệnh lâu… lâu ngày nằm giường… tâm tình khổ… khổ sở, rất cần người bầu… bầu bạn.”
“Nếu mẫu phi chịu… chịu đi hầu hạ, khiến người… người vui lòng, nhất định sẽ được ban thưởng.”
Ý tưởng rất tốt, nhưng đám phi tần tính kế kiểu này cũng chẳng thiếu.
Khi ta chạy từ điện nhỏ đến, bên ngoài đã xếp hàng dài dằng dặc.
Lòng ta lạnh đi phân nửa:
“Ối giời ơi, đông thế này cơ à.”
Các phi tần quay đầu nhìn ta, ánh mắt chẳng khác gì đang ngắm sinh vật lạ.
Không khí im phăng phắc hồi lâu, bỗng trong phòng vang lên một giọng khác:
“Đúng thật đấy chứ còn gì!”
“???”
Ta được mama bên cạnh Thái hậu đích thân gọi vào.
Nhìn gương mặt trên giường bệnh – không phải thân nhân mà còn hơn cả thân nhân, lòng ta kích động không thôi.
“Không phải chứ chị em? Bà cũng người Đông Bắc à?”
Lời vừa thốt ra, ta liền hối hận.
Nguyên chủ Vũ Trinh vốn là một tiểu thư chính gốc vùng Giang Nam.
Gương mặt Thái hậu lập tức trầm xuống.
Ta vội vàng quỳ xuống xin tội.
Không biết từ khi nào, người trong phòng đều đã lui hết, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tim ta đập thình thịch.
Ta rụt rè co cổ, chỉ sợ giây tiếp theo đầu mình không giữ được nữa.
Một đôi bàn tay lạnh như băng nắm lấy tay áo ta, giọng nói không giấu nổi kích động:
“Ờ, đúng thế!”
Thế là, nhờ ngồi tám chuyện với Thái hậu hai tháng trời, ta được tấn phong làm Tài nhân.
Cũng được đặc cách, có quyền nhận nuôi trẻ con.
Nhưng, Tứ hoàng tử ngoan ngoãn, chẳng khiến ta bận tâm là bao.
Lục hoàng tử thì khác, ta sợ mình dạy hỏng hắn.
Ta cân nhắc rất lâu, tính xem nên từ chối thế nào cho khéo để không làm tổn thương lòng đứa nhỏ.
Thế mà nó lại chìa bàn tay nhỏ ra với ta.
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, bàn tay nhỏ lấm lem của hắn hứng trọn ánh sáng, nổi bật lên một chiếc ngọc bội mẻ góc, trong suốt như nước.
“Đây là di vật của A nương.”
“Họ ném vào chuồng chó, dụ ta chui vào nhặt, rồi chặn lối ra, để ta giành giật với con ác cẩu.”
“Ta cướp lại được từ miệng chó, lẽ ra phải vui, nhưng chẳng hiểu sao nước mắt cứ rơi mãi.”
“Ta không biết tương lai mình sẽ ra sao, cũng chẳng biết giữ lấy vật này có ích gì.
Nhưng bây giờ, Thừa Diệp đã hiểu rồi.”
Nó ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn ta.
3
Chỉ một ánh mắt ấy, khiến ta động lòng trắc ẩn.
Tưởng rằng thằng nhóc này vẫn còn có thể dạy dỗ đàng hoàng, không đến mức phải văn hay chữ tốt, chí ít cũng nên là đứa biết ngoan ngoãn an phận.
Ai ngờ vừa đến cung ta chưa được ba tháng, đã xúi giục Thất công chúa – một đứa con gái vốn dịu dàng yếu ớt – biến thành con nhóc ngổ ngáo.
Ngổ ngáo thì ngổ ngáo, thân thể khỏe mạnh vẫn là quan trọng nhất.
Nhưng hai đứa nhỏ này lại đi lăn đất giữa mùa đông, người thì lấm lem bùn đất đã đành, lỡ như nhiễm phải dịch bệnh thì phiền toái to.
Dịch bệnh…
Lúc từ này lướt qua trong đầu, ta ngẩn người một lúc lâu.
Xuyên đến đây gần một năm, ta cũng dần bị cuộc sống cổ đại đồng hóa, đã lâu không nghe lại những từ ngữ kiểu hiện đại thế này.
“A nương, người đang giận Âm Nhi và Lục hoàng huynh sao?”
Trong nữ thang, hơi nước mịt mù, Tiểu Thất không nhìn rõ sắc mặt ta, chỉ biết đoán mò.
“Phải đó!”
Thật ra thì… cũng không hẳn.
Gần đây bên ngoài cung có dịch bệnh, ta chỉ sợ bọn trẻ bị nhiễm lạnh rồi sinh bệnh.
Vừa lau mặt cho con bé, ta vừa cố tình nâng giọng:
“Ta giận lắm luôn đó!”
“Sớm biết thế thì đừng kể chuyện nhà Peppa Pig dỗ hai đứa ngủ làm gì, cái thằng Lục huynh của con cũng chẳng ra thể thống gì, cứ phải bắt chước nhảy bì bõm trong vũng bùn.”
Mu bàn tay đang vắt khăn bỗng bị mấy giọt nước mắt nóng hổi đập xuống.
“Lục ca ca không phải ham chơi… là vì muốn bênh vực muội.”
“Thái tử nói biên cương không yên, có sứ giả vào cung, phụ hoàng nhất định sẽ chọn muội đi hòa thân. Vì muội giống mẫu phi, nên trời sinh là… để hầu hạ nam nhân.”
Nói đến đây, giọng con nhóc đã khàn đặc vì khóc.
Đôi mắt to tròn ướt nhòe, hàng mi dày dính đầy nước, trông chẳng khác gì một con búp bê sứ.
Mẹ ruột của Thừa Âm là một mỹ nhân do Tây Vực tiến cống, từng được Hoàng thượng sủng ái hết mực, ba năm trước mắc bệnh nặng rồi mất.
Đứa nhỏ không có mẹ đã đáng thương, huống chi trong người nó còn chảy một nửa dòng máu dị tộc.
Cao tần phụ trách chăm sóc con bé thì chỉ mong nó xảy ra chuyện sớm sớm cho xong, để khỏi phải tiếp tục làm cái việc vừa mệt vừa chẳng được lợi lộc gì.
Ta nhặt con bé về, người gầy như mèo con, bèn nghĩ đủ cách nấu ăn nấu cháo nấu bánh nấu chè, ép cho nó mỗi ngày lên ba cân.
Không ai đến đón, ta cứ thế nuôi luôn.
Ta vẫn tưởng, cho con bé ăn no mặc ấm là đủ.
Nhưng lại quên mất thân phận của ta quá thấp kém, một khi gặp chuyện lớn, căn bản không thể bảo vệ nó.
Vẫn phải tìm cách cải thiện quan hệ với Hoàng thượng mới được.
Nhưng thiên tử là ai chứ? Với một Tài nhân nửa chân đã đặt sẵn vào lãnh cung như ta, nào có thể muốn gặp là gặp?
Thôi thì lo chuyện trước mắt, kỳ sạch cái đống bùn đất trên người lão Lục đã.
Ta vén rèm của nam thang lên.