Chương 7 - Cửa Đột Ngột
Anh ta nói với cháu mình:
“Chú đã dặn cháu không được đụng vào đồ trong phòng này rồi mà?!”
Thằng nhóc chu môi:
“Thì cháu muốn chơi thôi! Tại cái tủ kém quá chứ sao! cháu chỉ lấy một cái, mấy cái khác tự rớt hết!”
Tôi tua lại camera xem.
Ồ, thì ra nó muốn lấy cái mô hình ở tầng cao nhất, nhưng với không tới.
Nó sốt ruột nên kê ghế trèo lên, vừa vươn người thì không giữ được thăng bằng, nghiêng cả người đập vào tủ—thế là cả dàn mô hình rơi xuống…
Không hổ danh là một “tiểu ác quỷ chính hiệu”, vừa vào nhà đã gây họa to cho cả nhà.
Trình Viễn định quát lớn, nhưng mẹ anh ta đã vội vàng chạy vào ôm cháu:
“Con gào cái gì với trẻ con thế hả? Chỉ là mấy món nhựa vớ vẩn thôi, cùng lắm mua lại cái khác là được chứ gì!”
Trình Viễn trợn mắt:
“Nhựa vớ vẩn?! Mẹ biết mỗi cái này bao nhiêu tiền không? Một cái cũng mấy triệu, cả tủ này ít nhất cả trăm triệu đấy!”
Mẹ anh ta vẫn không tin, bĩu môi:
“Con lừa ai đấy? Mấy món nhựa này ở đầu làng vài chục nghìn là mua được cả đống!”
Trình Viễn cũng không buồn đôi co nữa.
Tôi không rõ anh ta tính xử lý sao, nhưng cũng không quan trọng.
Tôi đã lưu lại toàn bộ đơn hàng của các mẫu mô hình còn để ở nhà, trước khi đi còn chụp ảnh chi tiết—cứ chờ mà đền đi.
Dù sao những mô hình đó hiện vẫn còn bán trên thị trường.
Sau vụ này, có lẽ biết mình sai, cả nhà bọn họ im lặng đi kha khá.
Đúng lúc đó, cô bạn thân xinh đẹp tốt bụng của tôi cũng dọn cơm xong, hai đứa vừa ăn vừa xem camera.
Tôi đã mang hết đồ ăn ở nhà qua đây, còn bên đó? Một cọng hành cũng không có.
Kết quả, cả nhà Trình Viễn phải lôi bánh khô tự mang theo ra ăn.
Còn ba anh ta thì… mở luôn chai Mao Đài tôi để trong tủ!
Có điều Trình Viễn không nói gì.
Chắc vì ba anh ta không khui ngay trước mặt, rượu đã được rót sẵn, nên anh ta tưởng là rượu ba mình mang theo.
Ăn xong, cả nhà tự về phòng.
Tôi chuyển camera sang phòng ngủ.
Rảnh rỗi không có việc làm, mẹ Trình Viễn bắt đầu lục lọi khắp nơi.
Bà ta lật tung hết ngăn kéo, cuối cùng cũng tìm thấy hộp trang sức của tôi.
Mở ra xong, mắt bà ta sáng rỡ.
Lấy từng món ra ngắm nghía, thử lên người, đeo thử, ngắm mình trong gương cả buổi.
Cuối cùng, tuy không nỡ, nhưng vẫn cất lại như cũ.
Tôi còn tưởng thế là thôi.
Ai ngờ bà ta còn quay lại lục lần nữa—lần này, rút luôn hai sợi dây chuyền và một chiếc vòng tay, nhét vào túi mình.
Dạo gần đây giá vàng tăng vọt, mấy món bà ta lấy tuy kiểu dáng đơn giản, nhưng nặng tay, ít nhất cũng phải mười mấy triệu.
Tốt.
Vậy là bằng chứng tôi cần gần như đã đủ bộ.
Với những gì họ làm, không khéo cả nhà có thể bị tống thẳng vào trại giam.
Tôi không thèm xem tiếp nữa, quay sang trò chuyện với bạn thân, nói về cuộc đời, về lý tưởng, về tự do.
Còn chuyện báo cảnh sát—đợi mai bão tan rồi gọi cũng chưa muộn.
Cảnh sát cũng có gia đình, đừng bắt họ phải dầm mưa vì mấy kẻ ăn vạ này.
14
Tôi bị đánh thức bởi tiếng gió rít ầm ầm.
Nhìn điện thoại, đã 3 giờ sáng.
Đúng vào thời điểm dự báo là lúc bão đổ bộ.
Tôi suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định bật camera giám sát lên.
Trên màn hình, căn nhà đã rối tung rối mù.
Đồ đạc đổ ngổn ngang, rác rưởi vương vãi khắp nơi.
Phòng khách và phòng ngủ chính đều không có ai.
Tôi chuyển sang camera phòng ngủ phụ—cả nhà Trình Viễn đang co rúm lại trong đó.
Kính cửa sổ đã bị gió thổi vỡ tan, âm thanh gió hú lồng lộng xuyên cả qua video.
Nhìn vẻ mặt, rõ ràng họ sợ chết khiếp.
Nhưng ngoài ra thì không ai bị thương, tôi yên tâm tắt đi.
Rồi quay lại giấc ngủ.
Một đêm ngon lành.
Sáng hôm sau dậy, cơn bão mạnh nhất đã qua.
Giờ chỉ còn mưa rả rích.
Tôi gọi cảnh sát.
Cùng bạn thân về tới khu chung cư thì thấy dưới lầu đã tụ tập một đám người.
Cả xe cấp cứu 120 cũng có mặt.
Tôi chen vào xem thử—thì thấy Trình Viễn nằm sõng soài dưới đất, hôn mê bất tỉnh.
Cả nhà Trình Viễn thì gào khóc thảm thiết.
Mẹ anh ta thấy tôi thì lao tới như phát điên, bị cảnh sát giữ lại.
Bà ta chỉ tay vào tôi, gào lên:
“Là mày hại chết con tao! Đồ sao chổi!”
Bác sĩ 120 đang cấp cứu cho Trình Viễn, nghe thế thì ngẩng đầu lên:
“Chưa chết mà!”
Mẹ anh ta vẫn tiếp tục làm loạn:
“Tôi mặc kệ! Chính nó gọi con tôi đến đây, mới khiến nó thành ra thế này!
“Còn cả Hiên Hiên, cháu tôi bị mảnh kính cứa rách mặt rồi! Hủy dung nhan luôn rồi đấy!
“Hành lý tụi tôi đem theo cũng bị bão cuốn mất hết! Nó phải đền!”