Chương 3 - Cửa Đột Ngột
5
Tôi dựng hết tóc gáy.
Trình Viễn từng đến nhà tôi mấy lần, tuy tôi chưa bao giờ nói mật khẩu cho anh ta, nhưng lúc bấm mã mở cửa cũng không tránh mặt.
Anh ta rất có thể đã thấy được.
Mà cửa nhà tôi không có xích an toàn bên trong, cũng không thể gài chốt từ trong.
Nói cách khác—chỉ cần có đúng mật khẩu, là có thể vào nhà.
Trình Viễn từng bảo anh ta không để ý.
Tôi lúc ấy còn thở phào.
Nhưng giờ lại nghe anh ta bảo muốn thử.
“Dù sao sinh nhật cả nhà cô ấy anh đều biết hết.”
Tim tôi thắt lại.
Mật khẩu nhà tôi chính là ngày sinh nhật của mèo tôi.
Chính anh ta đã cùng tôi tổ chức sinh nhật cho nó.
Tôi lập tức hoạt động hết công suất não, len lén kéo ghế kê chắn trước cửa.
Dòng bình luận lại rộ lên:
【Không đủ đâu bé cưng, ba người đàn ông như vậy dễ dàng húc đổ đó.】
Lúc này Trình Viễn đã thử một lần—không đúng.
Anh ta chuẩn bị thử lần thứ hai.
Tôi không kéo nổi thứ gì nặng, đành lấy thêm một chiếc ghế nữa, rồi chồng lên mấy cái vali tôi có thể nhấc.
Mèo con cũng cảm nhận được nguy hiểm, cả sống lưng nó đều cong lên.
Lần thứ hai vẫn sai, anh ta bắt đầu thử lần ba.
Tôi sống ở khu chung cư cũ.
Không có quản lý, cũng không có bảo vệ.
Trong thành phố này, tôi chẳng có người thân nào, bạn bè thì toàn con gái, đối phó với cả nhà người ta thế này quá nguy hiểm.
Tôi chuẩn bị gọi cảnh sát.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên giọng một người khác:
“Mấy người làm gì đấy?”
Là hàng xóm tầng trên.
Giọng Trình Viễn vang lên nhanh chóng:
“Tôi đến tìm bạn gái tôi—Thẩm Ninh, cô ấy ra ngoài có việc, bảo chúng tôi vào nhà đợi trước.”
Tôi lập tức có cảm giác chẳng lành.
Tôi và người hàng xóm tầng trên đó vốn không hòa hợp.
Nhà anh ta có hai đứa nhỏ, thường xuyên làm ồn giữa đêm.
Tôi từng đến gõ cửa, cũng báo cảnh sát rồi, nhưng không ăn thua, bọn họ còn ầm ĩ hơn trước.
Không còn cách nào, tôi đành bí mật gắn máy rung chống ồn mới khiến họ yên được một chút.
Giờ thấy nhà tôi trước cửa tụ tập đông người, lại không phải dạng dễ bắt nạt, tôi biết ngay gã hàng xóm kia thể nào cũng ra hóng hớt.
Quả nhiên, tôi nghe thấy giọng nghi ngờ của gã:
“Cô ấy có nhà mà.”
6
Trình Viễn ngoài cửa không nói gì.
Gã hàng xóm như sợ người ta không tin, lại lên tiếng:
“Cô ấy về từ hơn một tiếng trước rồi, tôi ngồi dưới tầng suốt, có thấy cô ấy ra khỏi nhà đâu.”
Cửa ngoài rơi vào yên lặng.
Một lúc sau, mới nghe Trình Viễn gượng gạo nói cảm ơn.
Gã hàng xóm bỏ đi.
Tôi siết chặt điện thoại trong tay.
Ngay sau đó, tiếng gõ cửa lại vang lên.
So với lúc trước, lần này còn dồn dập và dữ dội hơn.
Trình Viễn vừa gõ cửa vừa gào lên:
“Thẩm Ninh, em đang ở nhà đúng không? Tại sao không chịu mở cửa? Anh đứng đây lâu lắm rồi!”
Giọng anh ta đã có phần mất kiểm soát.
Người nhà anh ta cũng bắt đầu hùa theo mắng chửi:
“Cái thứ gì vậy? Rõ ràng ở nhà mà không mở cửa? Nó coi thường con trai tôi hay là coi thường cả nhà họ Trình chúng tôi hả?!”
Là bố anh ta.
Mẹ anh ta tiếp lời:
“Đúng đó! Còn muốn cưới Tiểu Viễn nhà tôi nữa cơ à? Không có sính lễ tám trăm triệu thì khỏi mơ!”
“Đến lúc đó mẹ phải dạy dỗ nó một trận, không dạy thì nó trèo lên đầu ngồi mất!”
Anh trai không nói gì.
Cháu anh ta thì bắt đầu hò hét:
“Dạy dỗ nó! Dạy nó một trận!”
Những tiếng gào thét đó khiến đầu tôi như muốn nổ tung.
Tôi vẫn im lặng, không phản hồi gì.
Một lúc sau tiếng gõ cửa dừng lại, Trình Viễn bắt đầu gọi điện.
Tôi hoảng lên, liền tắt cuộc gọi.
Anh ta gọi thêm mấy lần nữa, tôi đều không nghe.
Rồi, lại một tràng tiếng gõ đinh tai nhức óc vang lên từ ngoài cửa.
7
Nói chính xác thì lần này không còn là “gõ cửa” nữa—mà là đập cửa.
Trình Viễn giận dữ hét lên:
“Thẩm Ninh! Mở cửa! Em mở cửa ra đi!”
Mèo con bị tiếng đập dọa cho giật mình, trông như sắp phát hoảng.
Tôi vội ôm nó vào phòng ngủ, đóng cửa lại để cách âm bớt.
Sau đó, tôi gọi cảnh sát.
Ngoài cửa, Trình Viễn vẫn tiếp tục hét:
“Em đừng có trốn trong đó không lên tiếng, anh biết em đang ở nhà!”
Tôi sợ anh ta lại thử nhập mật khẩu, nên vội kéo thêm một cái ghế nặng hơn nữa kê chắn trước cửa.