Chương 7 - Cú Lật Ngược Định Mệnh
Cũng khôn đấy.
Chỉ tiếc là anh ta không biết — dù đúng là nhà họ Lục khởi xướng chuyện này, nhưng danh
sách những “người trong cuộc” tung bằng chứng lại là do tôi cung cấp. Tất cả đều là những
người từng có ân oán với Trương Viễn và gia đình anh ta.
Với lại… mới chỉ là bắt đầu thôi mà, anh ta vẫn còn đang sống cơ mà.
13.
14.
Ba tôi không biết gì về chuyện sau lưng, tôi cũng không nói.
Ông chỉ thở phào nhẹ nhõm: “May mà con đã chia tay thằng đó. Một người đến chị ruột còn không muốn cứu thì sau này làm sao đối xử tốt với con được.”
Ba còn nói: “Tuy nói bạo lực mạng là không hay, nhưng mà… ít ra chị của cậu ta cũng được cứu.”
Tôi thì chưa dám chắc.
Tôi cảm giác Trương Viễn không cam tâm tình nguyện hiến tủy như vậy đâu, có khi còn lật mặt tiếp.
Nhưng chuyện quan trọng hơn bây giờ không phải là cậu ta.
Giống như kiếp trước, tôi nhận được điện thoại từ bệnh viện. Một người ở thành phố bên bị
tai nạn xe qua đời, trước khi mất đã đăng ký hiến tạng, và may mắn thay — thận của anh ấy trùng khớp với ba tôi.
Tôi mừng đến bật khóc. Ba tôi cũng xúc động đến mức tay run không ngừng.
Nhà họ Lục giữ đúng lời hứa, mời chuyên gia ghép thận hàng đầu tới thực hiện ca phẫu thuật cho ba tôi.
Ngày làm phẫu thuật, tôi ngồi ngoài phòng mổ mà không yên, trong đầu cứ rối tung cả lên.
Ba tôi tuổi cũng cao, lại có nhiều bệnh nền. Liệu có xảy ra rủi ro gì trong lúc phẫu thuật không?
Sau khi phẫu thuật, cơ thể ông có bị phản ứng đào thải không? Nếu tình hình nghiêm trọng thì biết làm sao?
Hay là… đáng lẽ không nên ghép thận, cứ duy trì lọc máu định kỳ sẽ an toàn hơn?
Nếu lỡ ba tôi xảy ra chuyện, tôi phải làm sao đây?
…
Từng phút từng giây trôi qua sau hơn bốn tiếng đồng hồ, cánh cửa phòng mổ mở ra.
Khi nghe bác sĩ nói: “Ca phẫu thuật rất thành công”, nước mắt tôi lập tức trào ra.
Tôi cúi người cảm ơn bác sĩ, nghẹn ngào: “Cảm ơn bác sĩ… cảm ơn rất nhiều…”
Ba ngày sau, ba tôi được chuyển ra khỏi ICU.
Ông nằm trên giường bệnh, dịu dàng nhìn tôi, gọi tên tôi bằng giọng yếu ớt.
Giây phút đó, tôi thấy tất cả những gì mình làm… đều rất xứng đáng.
Ba có phản ứng đào thải nhẹ, nhưng không nghiêm trọng, uống thuốc là đã đỡ nhiều.
Sau khi ở bệnh viện điều trị thêm nửa tháng, cuối cùng ông cũng hoàn toàn bình phục và được xuất viện.
Trong suốt khoảng thời gian đó, tôi không rời khỏi bệnh viện nửa bước, luôn túc trực ở bên chăm sóc ông.
Hai vợ chồng Lục Chấn Đông còn đích thân đến bệnh viện thăm ba tôi, dặn dò bác sĩ phải dùng loại thuốc tốt nhất. Tôi thật sự rất cảm kích.
À đúng rồi, vào ngày ba tôi xuất viện, tôi nhận được một tin tức.
Trương Viễn đã đột ngột biến mất ngay trước ngày hiến tủy cho chị gái.
Tôi chỉ cảm thấy… đúng như dự đoán.
14.
15.
Dưới áp lực dư luận, Trương Viễn đúng là từng đồng ý hiến tủy, cũng đã ký giấy xác nhận,
các bước kiểm tra và tiêm thuốc kích bạch cầu cũng đều hợp tác rất tốt.
Nhưng không ai ngờ, đúng vào ngày lấy máu, anh ta lại biến mất khỏi bệnh viện.
Ba mẹ anh ta một mực khẳng định không biết anh ta đi đâu, rõ ràng là đang bao che.
Trương Phương hoảng loạn đến phát điên, cuối cùng phải báo cảnh sát.
Nhưng Trương Viễn là người trưởng thành, lại không phải mất tích thực sự mà chỉ là bỏ trốn
để trốn tránh hiến tủy, nên dù Trương Phương có làm ầm lên thế nào, cảnh sát cũng không
thể can thiệp — vì việc hiến tủy là quyền cá nhân.
Quá tức giận, Trương Phương tự mình chạy ra khỏi bệnh viện đi tìm em trai.
Khi nghe tin đó, tôi chỉ thấy tội cho các bác sĩ và y tá đang điều trị cho cô ấy. Bởi dù là lý do
gì đi nữa, bệnh nhân chạy khỏi bệnh viện — đặc biệt là bệnh nhân nặng không còn miễn
dịch — thì bệnh viện chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm.
Không thể không nói rằng Trương Phương rất hiểu em trai mình. Cô ấy đã tìm thấy Trương Viễn ở căn nhà cũ ông bà nội để lại.
Nghe hàng xóm kể, hai chị em cãi nhau kịch liệt. Trương Phương mắng Trương Viễn là đồ
vô ơn, còn Trương Viễn chửi lại chị gái ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân.
Cãi qua cãi lại, cuối cùng hai người lao vào đánh nhau. Không ai thấy rõ chuyện gì xảy ra,
chỉ biết kết cục là Trương Viễn ôm hạ thể hét thảm, còn Trương Phương ngất xỉu, tay vẫn nắm chặt con dao mổ dính máu.
Hàng xóm phải gọi 115 đưa cả hai vào bệnh viện.
Trương Viễn bị chị gái “một dao thành thái giám”.
Nghe tin này xong, tôi bật cười thành tiếng.
Bố mẹ thì trọng nam khinh nữ. Con gái mắc bệnh. Con trai thì… bị thiến.
Tương lai của nhà họ Trương đúng là “rực rỡ”.