Chương 4 - Cú Lật Ngược Định Mệnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nhưng ông vẫn kiên quyết lắc đầu: “Trên đời này chẳng có gì là an toàn tuyệt đối cả. Dù sao ba cũng không đồng ý.”

“Bắt đầu từ hôm nay, con cứ ở nhà cho ba, không được đi đâu hết.”

Tôi nhìn ông đầy van nài: “Ba… nếu sau này ba không còn nữa, lỡ có ai bắt nạt con thì sao?”

“Ba nhìn Trương Viễn đi, con và anh ta quen nhau bốn năm, vậy mà anh ta ghép tủy thành công với chị mình, vẫn dám lừa con là không được.”

“Ba phải sống để bảo vệ con chứ.”

Ba tôi bắt đầu dao động.

Tôi vội nói thêm, kể cho ông nghe đủ loại tin tức về những người phụ nữ bị chồng và nhà chồng ức hiếp sau khi mất đi chỗ dựa từ gia đình ruột.

Cuối cùng, ba cũng xuôi lòng.

Ông đỏ mắt nhìn tôi: “Là do ba vô dụng, mới khiến con phải chịu khổ.”

Tôi cười thật tươi: “Ba mà không nhặt được con năm đó, con đã chẳng sống đến hôm nay rồi.”

Sau khi nói rõ lòng mình, hai cha con vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, không khí trong nhà ấm áp lạ thường.

7

Trong mấy ngày tiếp theo, ba bữa mỗi ngày đều có người bên nhà họ Lục mang cơm đến.

Thỉnh thoảng tôi cùng ba ra ngoài đi dạo, có lần tôi phát hiện có người theo dõi chúng tôi.

Họ đứng ở xa, chỉ gật đầu chào tôi một cái.

Tôi biết đó là người nhà họ Lục, cũng chẳng bận tâm hay thấy phiền hà gì.

Thật ra nếu họ không cử người theo dõi, tôi mới thấy lạ đấy.

Dù sao theo dõi cũng là một hình thức bảo vệ. Phải nhớ rằng nhà họ Trương vẫn còn đang nhòm ngó máu của tôi đấy.

Từ sau khi tôi chặn hết mọi liên lạc với Trương Viễn, mấy ngày nay anh ta vẫn không ngừng dùng đủ số khác nhau để gọi điện, nhắn tin cho tôi.

Tôi chẳng thèm đọc thấy là xoá, rồi chặn luôn từng số một.

Anh ta không đến tận nhà tìm tôi, không phải vì không muốn mà là vì… anh ta không biết nhà tôi ở đâu.

Nực cười thật.

Yêu nhau từ năm nhất đại học, quen nhau suốt bốn năm, đều là người cùng thành phố, vậy mà bạn trai tôi—Trương Viễn—lại không hề biết nhà tôi ở đâu.

Kiếp trước, khi tôi tìm anh ta để hỏi vay tiền, câu nói của người nhà anh ta tôi vẫn nhớ như in.

“Tiểu Viễn chỉ chơi bời với cô thôi, cô tưởng thật à?”

“Nếu không phải cô gặp may ghép tủy thành công với chị nó, chúng tôi còn chẳng buồn liếc nhìn cô lấy một cái!”

“Cô đừng mơ, cả đời này cũng đừng hòng bước chân vào nhà họ Trương!”

“Một lão già nuôi một đứa con gái, ai mà biết hai người đã làm bao nhiêu chuyện dơ bẩn sau lưng?”

Còn Trương Viễn thì thản nhiên nói: “Nếu ba mẹ anh không đồng ý, thì thôi vậy, mình chia tay đi.”

Sau đó, trên mạng bắt đầu tràn lan đầy rẫy những tin đồn ác ý.

Thông tin cá nhân của tôi bị dân mạng lôi ra soi từng chút.

Nhiều người còn mò đến khu tôi ở, hỏi han hàng xóm xem tôi với ba nuôi có phải có “quan hệ mờ ám” thật không.

Mấy người hàng xóm không rõ sự tình cũng cứ đoán già đoán non.

Ba tôi càng giải thích, họ lại càng bàn tán hăng hơn, coi như đang xem kịch.

Nghĩ đến chuyện ba vì những lời vu khống đó mà bệnh tình xấu đi rồi mất, tôi hận đến mức chỉ muốn cả nhà họ Trương chết ngay lập tức.

Nhưng không cần gấp.

Chị gái Trương Viễn bệnh tình cũng nặng, đang giành giật sự sống từng ngày.

Nếu cô ta biết em trai mình — Trương Viễn — đã ghép tủy thành công mà vẫn cố tình giấu nhẹm đi, thì sẽ phản ứng thế nào nhỉ?

Tôi thật sự rất muốn biết.

Thế là tôi lấy điện thoại ra, gửi cho chị ta một tin nhắn.

Không bao lâu sau, điện thoại tôi bắt đầu đổ chuông liên tục.

Lại là một số lạ, nhưng tôi biết chắc là Trương Viễn.

Tôi dứt khoát tắt máy rồi chặn số.

8

Một tuần sau, ba đưa tôi đến bệnh viện.

Thấy bé Lục Kỳ yếu ớt nằm trên giường bệnh, ba tôi chỉ biết thở dài.

Ba tôi là người mềm lòng, nếu không thì cũng chẳng vì thấy tôi bị bỏ rơi trong bãi rác mà bất chấp mọi thứ đem về nuôi lớn, còn cho tôi ăn học đàng hoàng.

Gia đình họ Lục sắp xếp cho tôi một phòng bệnh VIP ngay cạnh phòng Lục Kỳ, còn thuê cả hộ lý riêng chăm sóc tôi.

Ba tôi liên tục hỏi bác sĩ, cặn kẽ từng chi tiết.

Đến khi chắc chắn hiến tủy rất an toàn, ông mới yên tâm.

Tôi ở bệnh viện cũng không làm gì nhiều, chỉ cần tiêm kích thích bạch cầu.

Lúc rảnh, hộ lý ngồi nói chuyện phiếm với tôi.

Cô ấy kể, tầng dưới có một bệnh nhân vừa biết chuyện em trai ruột ghép tủy thành công nhưng cả nhà lại giấu, thế là làm ầm lên, cãi nhau long trời lở đất.

Cuối cùng, cảnh sát cũng phải tới dàn xếp.

Nghe đến đây, tôi biết ngay đó là nhà Trương Viễn, không nhịn được mà bật cười.

Hộ lý cảm thán: “Chị em ruột mà còn không tin nhau, cô lại tình nguyện hiến tủy cho người xa lạ.”

“Cô tốt bụng như thế, ông trời chắc chắn sẽ không phụ lòng đâu, người tốt sẽ được báo đáp.”

Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế. Nếu không, sao ông trời lại cho tôi cơ hội sống lại thêm một lần?

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)