Chương 2 - Cú Lật Ngược Định Mệnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ông rất nghèo, chẳng có gì trong tay, nhưng những gì có thể cho, ông đều dồn hết cho tôi.

Thắt lưng buộc bụng để nuôi tôi ăn học đến hết đại học.

Tôi mới tốt nghiệp chưa lâu, chưa kịp báo đáp gì thì ông đã mắc bệnh rồi qua đời.

Nghĩ đến sức khỏe ông, lòng tôi trùng xuống.

Việc quan trọng nhất bây giờ là phải đưa ông đi khám ngay.

3.

Khi đang ăn mì, tôi nói với ông: “Ba, con mua gói khám sức khỏe cho ba rồi, mai con đưa ba đi bệnh viện nha.”

Ông xua tay liên tục: “Thôi thôi, ba khỏe lắm rồi. Con tốn tiền làm gì cho ba?”

“Con cũng lớn rồi, có tiền thì đi mua quần áo mới mà mặc.”

Tôi giả vờ nói dối: “Con mua xong hết rồi, không đi thì phí tiền lắm. Mà họ không cho hoàn đâu.”

Ông bật cười: “Vậy thì đi thôi.”

Ăn xong, ông bất ngờ nói: “Thật ra ba biết con đang dỗ ba đó.”

“Nhưng có đứa con gái hiếu thảo như con, ba vui lắm.”

Tôi và ông nhìn nhau cười.

Hôm sau, tôi dẫn ba đến bệnh viện.

Sau khi khám tổng quát, ông có khá nhiều vấn đề nhỏ — như suy giảm thị lực, loãng xương, sụn đầu gối bị mòn — mấy bệnh thường thấy ở người lớn tuổi.

Nhưng nghiêm trọng nhất là: suy thận giai đoạn cuối.

Bác sĩ nói phải bắt đầu lọc máu ngay, tốt nhất vẫn là ghép thận càng sớm càng tốt.

Về đến nhà, không khí chùng xuống rõ rệt.

Một lúc lâu sau, ba tôi lên tiếng: “Trinh Trinh, ba uống thuốc là được rồi, ba không muốn lọc máu, cũng không muốn ghép thận.”

Tôi biết ông đang lo về tiền bạc, bây giờ có nói gì cũng không ích gì, nên chỉ nhẹ nhàng đáp:

“Con nghe theo ba hết.”

Giờ tôi chỉ cần chờ kết quả xét nghiệm ghép tủy. Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Kiếp trước, sau khi hiến tủy cho chị gái Trương Viễn, tôi đã nghe theo lời khuyên của bác sĩ, đưa thông tin của mình vào ngân hàng tủy xương quốc gia.

Cũng nhờ vậy, lần đó tôi và cô bé kia mới có thể ghép tủy thành công.

Chỉ tiếc là lúc đó tôi vừa mới hiến xong cho Trương Phương, cơ thể chưa hồi phục, chưa đủ điều kiện để tiếp tục hiến lần hai nên họ không thông báo cho tôi.

Nhưng kiếp này thì khác.

Ba ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi từ ba của cô bé. Giọng ông ấy tràn đầy kích động:

“Ghép tủy thành công rồi!”

Dù tôi đã biết trước kết quả, nhưng đến khi nghe chính miệng ông ấy nói ra, tôi mới thật sự nhẹ nhõm.

Tôi bắt taxi đến bệnh viện.

Ngay trước cổng bệnh viện, tôi bất ngờ gặp Trương Viễn.

Thấy tôi, anh ta hừ lạnh một tiếng, nói: “Trần Trinh Trinh, hôm đó em không mua cơm, cũng chẳng nói tiếng nào đã bỏ đi. Em biết không, ba mẹ anh tức đến suýt ngất đấy.”

“Họ vốn đã không vừa ý em, nhưng bây giờ tốt rồi, em ghép tủy thành công với chị anh, chỉ cần em hiến tủy, họ sẽ không ngăn cản tụi mình nữa.”

“Anh nói trước, lát nữa gặp ba mẹ anh, em nhớ ngoan ngoãn nhận lỗi. Tính họ khó lắm, nếu họ nói nặng lời gì, em cứ im lặng nghe theo, hiểu không?”

Nhìn vẻ mặt bực bội của anh ta, tôi lạnh nhạt hỏi: “Hồi trước nhà anh chẳng phải nói, chỉ

cần tôi hiến tủy cho chị anh thì sẽ cho tôi năm trăm ngàn tệ sao? Vậy khi nào đưa?”

Trương Viễn ngẩn người.

4

Tôi lặp lại lần nữa: “Năm trăm ngàn tệ, khi nào tôi nhận được?”

Ánh mắt anh ta dao động: “Hôm trước em nói là không cần tiền mà?”

Tôi bật cười: “Giờ thì tôi đổi ý rồi. Tôi muốn nhận, không được à?”

Anh ta nghẹn lời, cố gắng thuyết phục: “Trinh Trinh, chị anh chữa bệnh đã tốn biết bao nhiêu tiền rồi, số tiền đó… hay là thôi nhé?”

“Với lại, sau này tụi mình cưới nhau thì tiền của nhà cũng là tiền của em thôi mà. Giờ em đòi

hỏi quá mức thế này, ba mẹ anh mà biết thì lại càng ghét em hơn, lỡ họ lại cản trở tụi mình thì sao?”

Tôi bình tĩnh nói: “Vậy thì chia tay đi.”

Trương Viễn sững sờ nhìn tôi: “Em nói gì? Em muốn chia tay?”

Tôi gật đầu: “Đúng vậy.”

“Và tôi cũng sẽ không hiến tủy cho chị anh.”

Nói dứt câu, tôi xoay người bỏ đi.

Trương Viễn lập tức kéo tôi lại, giọng gào lên: “Trần Trinh Trinh, chị anh còn đang chờ em cứu mạng, sao em có thể nói không là không như vậy được?”

Cổng bệnh viện đông người qua lại, nghe vậy ai nấy đều quay đầu nhìn về phía chúng tôi.

Thấy có người chú ý, Trương Viễn lập tức diễn vai thảm thương, lớn giọng nói: “Trinh Trinh,

năm trăm ngàn tệ em muốn, dù có đi trộm hay đi cướp anh cũng sẽ đưa cho em. Nhưng em đừng nhẫn tâm nhìn chị anh chết như vậy mà!”

“Anh xin em đấy, cứu chị anh trước đã!”

Nói xong, mắt đỏ hoe như sắp khóc.

Diễn cũng giỏi thật.

Đám đông bắt đầu bàn tán. Có người nói tôi lạnh lùng, có người thì chê tôi nhân cơ hội để ép giá.

Tôi đảo mắt nhìn một vòng, ánh mắt ngày càng lạnh.

Trên đời luôn có những người tự cho mình quyền đứng trên đạo đức, thích phán xét người khác.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)