Chương 8 - Cú Đẩy Định Mệnh
“Ư…” Tôi rên lên, chân mềm nhũn, cả người đổ gục xuống.
“Vãn Vãn!”
Lục Chiêu Diễn hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch, lập tức ôm chầm lấy tôi, một tay vững vàng bảo vệ cái bụng.
Giọng anh chưa bao giờ mang theo sự sợ hãi và sát khí rõ ràng đến vậy:
“Gọi cấp cứu! Nhanh lên!”
Anh hét lớn về phía đội an ninh phía sau.
Mẹ Chu Dịch dường như chẳng nhận ra tôi đang đau đớn thế nào, vẫn tiếp tục điên cuồng gào rú:
“Cô nghe không?! Phá nó đi! Nhà họ Chu không thể sụp! A Dịch không thể không có cô!”
Suy nghĩ của bà ta vừa hỗn loạn vừa nực cười — người vừa gọi tôi là “sao chổi” giây trước, liền quay sang nói con trai mình không thể sống thiếu tôi ở giây sau.
Trong cơn đau quặn thắt, tôi suýt nữa thì bật cười.
“Cút.”
Giọng Lục Chiêu Diễn lạnh đến đóng băng.
Anh ôm chặt tôi, dùng cả cơ thể để chắn giữa tôi và người đàn bà phát điên kia.
Tiếng phanh chói tai vang lên —
Chu Dịch từ trên xe lao xuống, loạng choạng chạy về phía chúng tôi.
“Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy?!”
Chu Dịch giữ chặt lấy tay mẹ mình, trên gương mặt hắn là vẻ tuyệt vọng đến tái nhợt.
Lục Chiêu Diễn đã bế tôi lên, bước nhanh về phía xe của anh.
Ngay lúc cánh cửa xe sắp khép lại, tôi cắn răng chịu đựng từng cơn co thắt dữ dội, ngoái đầu nhìn Chu Dịch đang đuổi theo phía sau.
Hắn đứng đó, trông giống hệt một con chó bị chủ nhân ruồng bỏ, ánh mắt đầy van xin và tuyệt vọng.
Tôi bỗng thấy — mọi thứ nên có một kết thúc.
Tôi dồn hết sức lực, đối diện ánh mắt hắn, từng chữ từng chữ rõ ràng như dao cắt:
“Chu Dịch, điều tôi cảm thấy may mắn nhất trong cuộc đời này — là ngày hôm đó, anh đã đẩy tôi khỏi sân khấu.”
Tôi thấy thân thể hắn run lên rõ rệt.
Tôi khẽ cười, ánh mắt chuyển sang người mẹ đã phát điên đứng sau lưng hắn, tiếp tục nói:
“Và… đứa con trong bụng tôi, không cần mang họ Chu.”
…
Một năm sau.
Trên bãi cỏ của Viện Khoa học, ánh nắng ấm áp như dòng mật ngọt tan chảy.
Tôi ngồi bên cạnh Lục Chiêu Diễn, con trai nhỏ của chúng tôi đang nằm trong vòng tay anh, bi bô vài âm thanh vô nghĩa, hai tay quờ quạng muốn chụp lấy cặp kính gọng vàng của bố.
Lục Chiêu Diễn cứ để con nghịch ngợm, ánh mắt anh dịu dàng đến mức có thể làm tan chảy cả băng tuyết.
Tôi vừa cho đăng một bài nghiên cứu trên tạp chí khoa học quốc tế hàng đầu, gây được tiếng vang không nhỏ.
Thầy tôi — cũng là thầy của Lục Chiêu Diễn, vị viện sĩ lão thành đáng kính — còn đùa rằng:
“Cô sư mẫu này đúng là hậu sinh khả úy, chẳng mấy chốc sẽ vượt cả sư huynh.”
Cuộc sống nhẹ nhàng, lặng lẽ như một bài thơ chậm rãi.
Không xa đó, màn hình tin tức treo tường đang phát bản tin tài chính buổi trưa:
“Do không đủ khả năng thanh toán nợ, Tập đoàn nhà họ Chu tại Thượng Hải chính thức bị đem ra bán đấu giá theo pháp luật…”
“Được biết, cựu chủ tịch Chu Dịch hiện đã bị cơ quan công an lập án điều tra vì tình nghi liên quan đến huy động vốn trái phép, lừa đảo tài chính và nhiều tội danh khác…”
Trên màn hình, Chu Dịch bị còng tay, bị hai cảnh sát áp giải lên xe.
Tóc hắn rối bù, râu ria xồm xoàm, gương mặt từng cao ngạo nay chỉ còn lại vẻ xám xịt và trống rỗng.
Trông thật giống một… trò cười.
Tôi thu lại ánh nhìn, lòng không gợn chút cảm xúc.
Những con người ấy, những chuyện cũ ấy, đã giống như mẩu tin xưa của một kiếp trước — không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Đứa bé trong lòng dường như bị âm thanh tivi thu hút, tò mò quay đầu nhìn.
Tôi dịu dàng xoay đầu con lại, để ánh mắt bé hướng về phía tôi, rồi đưa tay chỉ lên bầu trời xanh thẳm trên cao, nơi từng đám mây trắng trôi lững lờ.
“Con xem kìa,” tôi khẽ nói, trong giọng có ý cười,
“đó mới là nơi… chúng ta sẽ đến.”
— (Toàn văn hoàn) —