Chương 1 - Cú Đẩy Định Mệnh
Bạn trai cũ của tôi là thái tử gia trong giới Thượng Hải, anh ta từng đẩy tôi ngã từ đài cao, hủy hoại tương lai của tôi.
Anh ta cho rằng tôi nhắm vào tiền của anh, mắng tôi là kẻ ham tiền không từ thủ đoạn.
Lúc gặp lại, tôi đang mang bầu, bên cạnh là chồng tôi.
Anh ta cười nhạo tôi tìm được một “kẻ đổ vỏ”, thậm chí còn định dùng tiền để giành tôi về lại.
Sau đó, vì một mảnh đất, anh ta vung tiền như nước, tổ chức tiệc mời toàn bộ giới thượng lưu trong thành phố, cứ ngỡ mình nắm chắc phần thắng.
Anh ta gửi thiệp mời cho tôi, đợi xem tôi hối hận cầu xin quay lại mà cười nhạo.
Trong bữa tiệc, lãnh đạo thành phố lại bỏ qua anh ta, đi thẳng đến chỗ chồng tôi đang đứng ở một góc.
“Viện sĩ Lục, xin ngài yên tâm.”
“Khu đất để xây phòng thí nghiệm quốc gia mà ngài cần, chúng tôi đã toàn quyền chuyển nhượng cho ngài rồi.”
1
Một năm sau, tôi tình cờ gặp lại bạn trai cũ – Chu Dịch – ở khoa sản đặc biệt.
Hắn ta được một đám bạn bè lêu lổng vây quanh, trông chẳng khác gì một con công đang xòe đuôi, bên cạnh còn dắt theo một hotgirl mặt mũi bị tiêm đầy đến mức cứng đơ, đến khám cái gọi là “viêm dạ dày cấp”.
Cả hành lang tràn ngập tiếng ồn ào của bọn họ, hoàn toàn không hợp với sự yên tĩnh và an lành trong phòng bệnh đặc biệt của tôi.
Tôi dựa vào đầu giường, tay khẽ đặt lên bụng đã nhô cao, lười đến mức chẳng buồn mở mắt.
Một giọng the thé cố ý nâng cao tông, vang dội khắp hành lang:
“Ôi, chẳng phải là Tô Vãn sao?”
Là Vương Tư Triết, con chó trung thành giỏi nịnh hót nhất bên cạnh Chu Dịch.
Hắn dựa hẳn vào khung cửa phòng tôi, ánh mắt như máy quét lia từ đầu tới chân, cuối cùng dừng lại ở bụng tôi, sự mỉa mai hiện rõ không cần che giấu.
“Một năm không gặp, cái bụng to thế này rồi. Sao hả, không bám được anh Dịch của bọn tôi thì kiếm gấp một thằng đàn ông hiền lành đến nhận hàng à? Còn học đòi người ta nằm phòng đặc biệt, định giả bộ làm người nhà giàu chắc?”
Tiếng cười chói tai vang lên khắp hành lang.
Tôi vẫn không nhúc nhích, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Ánh mắt của Chu Dịch dừng lại trên người tôi, lông mày nhíu chặt. Tôi quá quen thuộc với ánh mắt đó — kiểu khinh thường khi nhìn thấy hàng nhái rẻ tiền, xen lẫn với sự khó chịu khi thứ thuộc về mình bị người khác cướp mất.
Hắn không nói gì, nhưng chính sự im lặng ấy lại là sự sỉ nhục lớn nhất đối với tôi. Như thể đang nói: loại đàn bà như cô, chỉ đáng bị tôi phớt lờ.
“Chiêu Diễn, em muốn uống nước.” Tôi thu ánh nhìn về, dịu dàng nói với người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông ngồi cạnh giường khẽ “ừ” một tiếng.
Anh đeo kính gọng vàng, khuôn mặt nghiêng tuấn tú, từ đầu đến cuối chưa từng liếc ra phía cửa lấy một lần.
Anh đang chăm chú gọt táo cho tôi, lớp vỏ mỏng manh kéo dài thành một dải liền mạch, như một tác phẩm nghệ thuật.
m thanh ồn ào bên ngoài như đến từ một thế giới khác, chẳng liên quan gì đến anh ấy.
Đúng lúc đó, từ cuối hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập. Viện trưởng bệnh viện gần như chạy bước nhỏ tới, theo sau là một loạt các trưởng khoa mặc áo blouse trắng, ai nấy sắc mặt đều căng thẳng.
Bọn họ đi thẳng qua nhóm người của Chu Dịch đang đứng hóng chuyện ở cửa, coi như họ chỉ là những đám không khí vướng víu.
Viện trưởng chạy đến bên giường tôi, đứng lại, hướng về phía Lục Chiêu Diễn – người đang cắt táo thành từng miếng nhỏ – cung kính cúi người, giọng vừa khẩn trương vừa trang trọng:
“Viện sĩ Lục, xin ngài yên tâm, chúng tôi đã thành lập tổ chuyên gia sản khoa cấp quốc gia cao nhất, túc trực 24/24, tuyệt đối đảm bảo sự an toàn tuyệt đối cho ngài và sư mẫu!”
Hai chữ “viện sĩ” như một quả bom chìm, nổ tung trong hành lang đang chết lặng.
Nụ cười mỉa mai trên mặt Vương Tư Triết lập tức cứng đờ, giống như lớp mặt nạ thạch cao rẻ tiền bị nứt toác.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy rõ đồng tử của Chu Dịch đột nhiên co rút lại. Khuôn mặt lúc nào cũng tự cao của hắn trong tích tắc tái nhợt như giấy, mất hết huyết sắc.
Thân phận “thái tử gia giới Thượng Hải” mà hắn luôn kiêu ngạo, dưới hai chữ ấy, chẳng khác gì một trò hề lố bịch.
Lúc này tôi mới chậm rãi nhìn về phía người đang hóa đá ở cửa, nhìn thế giới của hắn đang sụp đổ, lòng tôi chẳng hề gợn sóng — thậm chí còn hơi buồn cười.
Tôi cầm lấy miếng táo nhỏ mà Lục Chiêu Diễn đưa, bỏ vào miệng, vị ngọt tan ra nơi đầu lưỡi.
Rồi tôi quay sang Chu Dịch, bằng giọng điềm tĩnh như đang nói sự thật, từng chữ như dao cắt:
“Quên chưa giới thiệu, chồng tôi, Lục Chiêu Diễn.”
“À đúng rồi, Chu Dịch.” Tôi nhìn vào đôi mắt thất thần của hắn, khẽ mỉm cười.
“Còn phải cảm ơn cú đẩy năm đó của anh nữa. Nếu không, tôi sao có thể ngã vào lòng anh ấy được.”
2
Gương mặt luôn cao ngạo và tự phụ của Chu Dịch, lúc này trắng bệch như tờ giấy. Đôi mắt xưa nay chỉ toàn sự soi mói và cáu kỉnh, lần đầu tiên xuất hiện rõ ràng nỗi hoảng loạn vỡ vụn.
Biểu cảm ấy như một chiếc chìa khóa rỉ sét, đột ngột mở toang cánh cửa tăm tối đầy mạng nhện trong ký ức sâu thẳm nhất của tôi.
Một năm trước, vào đêm mưa ẩm ướt đó.
Tôi — sinh viên duy nhất trong toàn trường năm ấy được chọn làm sinh viên trao đổi đến Oxford — đang đứng trên bục sân khấu trong buổi tiễn biệt. Đèn spotlight rọi thẳng vào tôi, có chút chói mắt. Tôi siết chặt bản thảo phát biểu, lòng bàn tay rịn mồ hôi, nhưng trong lòng lại tràn đầy nhiệt huyết.
Bên dưới là các lãnh đạo nhà trường và những sinh viên ưu tú, ánh mắt họ nhìn tôi đầy khích lệ và ngưỡng mộ.
Khi ấy, tôi giống như một cái cây dốc hết sức vươn lên khỏi mặt đất, tin rằng chỉ cần đủ cố gắng, tôi sẽ phá vỡ lớp đất chật hẹp này mà vươn tới bầu trời – như những người sinh ra đã ở trên mây.
Tôi tưởng rằng tình yêu giữa tôi và Chu Dịch cũng có thể được chứng minh bằng chính sự rực rỡ ấy.
Ngay khi tôi sắp nói đến lời cảm ơn cuối cùng, cánh cửa hội trường bất ngờ bị ai đó đẩy bật ra với tiếng “rầm” chát chúa.