Chương 6 - Công Ty Kỳ Lạ

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Sắc mặt Lưu Kiều Kiều hết xanh rồi trắng, môi run rẩy:

“Anh Nghiễn Chu… cái này là sao chứ?”

Phó Nghiễn Chu nhìn cô ta:

“Nghĩa là, hôn ước giữa tôi và cô hủy rồi.”

“Còn cái công ty này, xem như quà đền bù.”

Nói xong, anh xoay người bỏ đi.

Tôi ôm thùng giấy, đầu còn chưa kịp phản ứng, nhưng chân đã theo sau anh từ lúc nào không hay.

Cho đến khi ra khỏi tòa nhà, hít được luồng không khí bên ngoài, tôi mới bừng tỉnh.

“Khoan đã… hợp đồng nghìn tỷ kia…”

“Là giả.” Phó Nghiễn Chu đáp.

“Vậy tại sao anh còn…”

“Nếu không làm vậy, em sẽ chịu theo tôi sao?” Anh liếc nhìn tôi.

“Hơn nữa, nếu không làm lớn lên một chút, làm sao để có người danh chính ngôn thuận nhận được ‘đền bù’ mà cô ta muốn?”

7

Đầu óc tôi rối như tơ vò, Phó Nghiễn Chu đã mở sẵn cửa xe cho tôi.

“Lên xe, anh đưa em đến công ty mới.”

Tôi ôm thùng đồ ăn vặt lên xe, vẫn còn chưa hết ngơ ngác.

“Vậy… các đồng nghiệp phòng kinh doanh thì sao?” Tôi chợt nhớ đến những người đã đứng về phía mình.

“Yên tâm, ai muốn đi, sẽ không bỏ sót một ai.”

Vừa dứt lời, điện thoại tôi rung lên.

Là tin nhắn trong group chat của phòng kinh doanh.

Anh Lý: 【@Toàn thể M* nó! M* nó! M* nó! Tổng giám đốc nhắn riêng cho tôi rồi! Hỏi tôi có muốn nhảy việc sang công ty mới của anh ấy không! Lương gấp đôi! Thưởng tính riêng!】

Tiểu Mẫn: 【Tôi cũng nhận được! Tôi cũng nhận được rồi! Trời ơi! Đây đúng là màn “bẻ lái” thần thánh!】

Chu phó tổng: 【Im lặng hết! Tôi đã thay mặt mọi người đồng ý rồi! Ai muốn theo thì mau đến phòng nhân sự làm đơn nghỉ việc! Nhớ là phòng nhân sự của Lưu Kiều Kiều, không phải của tập đoàn!】

Group nổ tung.

Thì ra từ đầu đến cuối, đây là một ván cờ do Phó Nghiễn Chu bày ra?

Anh cố tình tung tin tôi là quan hệ hộ, rồi không giao việc.

Anh mặc kệ sự ghen ghét và những màn công kích của Lưu Kiều Kiều.

Thậm chí… ngay cả “cơn khủng hoảng trả đơn” kia, cũng là do anh sắp xếp?

Tôi ngẩng đầu nhìn anh.

“Chuyện khách trả đơn sáng nay…”

“Là anh sắp đặt.” Anh thừa nhận rất thẳng thắn.

“Tại sao?”

“Anh muốn xem, ai sẽ bảo vệ em, ai sẽ dẫm em một cái.”

Giọng anh rất bình thản.

“Chu phó tổng và phòng kinh doanh, không làm anh thất vọng.”

Đây là một ván cờ. Một phép thử về lòng người.

Phòng kinh doanh đã vượt qua bài kiểm tra.

Còn Lưu Kiều Kiều, thì “giành” được phần thưởng — cái công ty “đền bù” kia.

Tôi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.

“Công ty đó… vốn dĩ có vấn đề phải không?”

Phó Nghiễn Chu bật cười khẽ: “Em nghĩ vì sao ba mẹ anh lại nôn nóng muốn tống nó đi, đến mức phải dùng cả hôn nhân để đổi lấy?”

Tôi hiểu rồi.

Nó vốn không phải phần thưởng.

Mà là một bãi rác. Một cái lỗ đen không đáy.

Lưu Kiều Kiều tưởng rằng mình thắng, tưởng rằng đã cướp được công ty, đuổi được chúng tôi đi.

Cô ta không hề biết, thứ cô ta ôm lấy, là một quả bom hẹn giờ.

Tôi không nói gì nữa, không khí trong xe bỗng im lặng.

Phó Nghiễn Chu dường như nhận ra tâm trạng của tôi.

“Sợ rồi à?”

Tôi lắc đầu… rồi lại gật đầu.

Tôi không sợ anh.

Tôi sợ cái cách anh điều khiển lòng người một cách lạnh lùng và chính xác đến rợn người.

“Tô Thi Vũ.” Anh đột nhiên gọi tên tôi.

“Gì cơ?”

“Em không phải mèo chiêu tài.”

Tôi sững lại.

“Đám khách hàng đó cũng không phải vì nắm tay em mà quay lại.”

Tim tôi như hẫng một nhịp: “Vậy… vậy là vì sao?”

“Vì anh đã trực tiếp mua lại mấy công ty nhỏ mà họ vẫn luôn muốn có.”

“Rồi cam kết bán lại cho họ với giá rẻ.”

“Còn vụ cổ phiếu tăng trần kia, là do anh ra lệnh cho đội thao túng thị trường kéo giá lên.”

“Mọi thứ đều được sắp xếp sẵn. Chỉ đợi đúng lúc nghe điện thoại.”

Tôi chết lặng.

Thì ra cái gọi là “phong thủy”, cái gọi là “mệnh vượng tài”…

Tất cả đều là tiền tạo ra.

“Anh… tại sao phải làm đến mức đó?”

“Bởi vì…” Anh quay đầu lại nhìn tôi, “anh muốn em ở bên anh. Bằng cách đơn giản và trực tiếp nhất.”

Mặt tôi bốc cháy. Tim đập loạn nhịp, không kiểm soát nổi.

8

Xe chạy một vòng rồi dừng lại trước một tòa cao ốc mới tinh.

“Đến rồi. Công ty mới của chúng ta.”

Tôi bước xuống xe, nhìn tòa nhà trước mặt mà vẫn thấy như không thật.

Chu phó tổng và các đồng nghiệp phòng kinh doanh đã đứng chờ sẵn trong sảnh.

Vừa thấy tôi, cả đám liền reo hò ầm trời.

“Thi Vũ! Cuối cùng chị cũng tới rồi!”

“Thần tài của tụi em đã trở lại rồi đây!”

Anh Lý lao lên đầu tiên, tay còn cầm một bó hoa thật to.

“Thi Vũ, chào mừng chị đến với ngôi nhà mới!”

“Từ giờ trở đi, chị không cần làm gì hết, mỗi ngày chỉ cần uống trà, ăn snack, phù hộ cho tụi em là được!”

Tôi nhìn từng gương mặt đang rạng rỡ kia, vừa buồn cười vừa bất lực.

Tôi nào phải thần tài thật sự.

Nhưng họ không biết điều đó.

Có lẽ, điều mà Phó Nghiễn Chu muốn, chính là cái niềm tin “không biết” nhưng đầy sức mạnh này.

Tôi được mọi người vây quanh đưa vào văn phòng mới.

Bàn làm việc của tôi đặt ở vị trí đẹp nhất, cửa sổ lớn sáng trưng.

Trên bàn chất đầy đồ ăn vặt, toàn là những món tôi thích.

Văn phòng của Phó Nghiễn Chu nằm ngay đối diện tôi, vách kính trong suốt, anh ngồi bên trong có thể nhìn thấy tôi rõ ràng.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)