Chương 5 - Công Lược Nữ Chủ Hay Nam Chính

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Không biết là nàng điên, hay là ta điên nữa!

Mọi thứ hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát.

Ngay trong khoảnh khắc lý trí sắp sụp đổ —

Vút!

Một tia sáng bạc lóe lên!

Máu bắn tung tóe lên mặt ta, nóng hổi và tanh nồng.

Thân thể đang đè lên ta cứng đờ.

Đôi mắt Trinh Hoa trợn to, tràn ngập nỗi đau đớn, không cam lòng, lẫn chút si mê và tiếc nuối.

Một thanh kiếm sắc như tuyết xuyên thẳng qua cổ nàng, máu từ vết thương ồng ộc trào ra.

“Hồ Nguyệt Nha…”

Nàng gọi tên ta, giọng run rẩy, mang theo nụ cười yếu ớt, thê lương đến cùng cực.

Rồi nàng gục xuống, ngã hẳn vào lòng ta.

Ta há hốc miệng — gì thế này!?

Mục tiêu công lược của ta… chết rồi!?

Ta đẩy thi thể nàng ra, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến toàn thân ta lạnh toát!

Phía sau thi thể đó, lại có một Trinh Hoa khác đang đứng.

Nàng mặc cùng y phục, cùng dung nhan, chỉ khác là ánh mắt băng lãnh vô tình.

Nàng lạnh lùng nắm chặt chuôi kiếm, cúi xuống nhìn thi thể dưới chân mình, giọng lạnh như sương sớm:

“Kẻ giả mạo… đáng chết.”

Hai Trinh Hoa.

Một chết, một sống.

Còn ta, kẹt giữa hai người, máu lạnh tràn đầy trong huyết quản.

9

Thiếu nữ cầm kiếm nhìn ta, khóe môi cong lên nụ cười vừa dịu vừa quỷ dị:

“Bất cứ kẻ nào muốn làm hại ngươi — đều phải chết! Kể cả ta, cũng không được phép!”

“Cái kẻ giả mạo vừa rồi dám cưỡng ép ngươi, là ta giết thay ngươi. Cho nên… ngươi chỉ thuộc về một mình ta mà thôi.”

Nói rồi, nàng ném thanh kiếm đi, đưa tay về phía ta, giọng nói mềm mại đến nguy hiểm.

Trực giác khiến ta toàn thân cảnh giác, vô thức lùi lại nửa bước.

Chỉ một động tác ấy thôi, ánh mắt nàng liền lóe lên tia đau đớn.

“Ngươi… sợ ta sao?”

Trong lòng ta gào thét — ngươi có thể giết chính mình, ta không sợ mới lạ ấy!

Ta còn chưa kịp đáp, không khí bỗng vỡ tung, từng đợt gió cuộn lên — mười mấy Trinh Hoa khác đồng loạt xé rách không gian bước ra!

“Ahhhh~ cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, Nguyệt Nha của ta~”

“Vì để gặp ngươi, ta đã vượt qua tám thế giới song song đấy.”

“Xin ngươi đừng rời bỏ ta, đừng quay về, đừng bỏ ta lại nữa!!!”

“Hãy ở lại đây, cùng ta… vĩnh sinh bất tử…”

“Không! Là cùng ta!”

“Cùng ta cơ!”

Từng giọng nói, từng khuôn mặt giống hệt nhau — tràn ngập si mê, tuyệt vọng, điên cuồng.

Chúng tranh nhau bước về phía ta, mười mấy vị công chúa Trinh Hoa vây quanh, mỗi người đều rực rỡ mà khủng khiếp.

Khi nhìn nhau, ánh mắt họ như dao bén — ghen tuông, đố kỵ, đầy sát khí.

Nhưng khi nhìn ta, lại hóa thành ánh nhìn nồng nàn đến phát run.

Họ đồng thanh, giọng vang vọng như ma chú:

“Đi cùng ta!”

Ta sững người, môi run run:

“C-…cùng… ai cơ?”

Ngay lập tức, trong đầu vang lên tiếng hệ thống rền rĩ:

【Phải tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của công chúa! Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!! Nhớ kỹ!!!——】

Chết tiệt!

Nếu công chúa ra lệnh phải nghe…

Nhưng ở đây có mười mấy công chúa, ta biết nghe đứa nào bây giờ!?

Quá phi lý rồi!!!

Mười mấy ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm ta, áp lực khiến ta run lên — rồi trong khoảnh khắc căng thẳng cực độ ấy, hai tai hồ ly và chiếc đuôi lông xù bỗng lộ ra!

“Á~ đáng yêu quá đi mất!!!”

“Á á á á Hồ Nguyệt Nha là của ta! Không ai được nhìn nàng! Dám nhìn, ta móc mắt các ngươi!”

“Cút đi, đồ giả mạo! Đi chết đi!!!”

“Nàng chỉ thuộc về ta thôi! Ta giết các ngươi——!!!”

Trong ánh mắt hoảng hốt của ta, mười mấy vị công chúa lao vào nhau, đại chiến hỗn loạn!

Kiếm quang tung tóe, máu thịt văng khắp nơi.

Tiếng hét, tiếng cười, tiếng rên vang rền khắp cung điện.

“Bá đạo công chúa yêu ta”?

Không, đây rõ ràng là —

“Điên loạn công chúa yêu ta!!!”

Thật đáng sợ!

Ta, một con người nhỏ bé xuyên từ thế kỷ 21, không chịu nổi kiểu yêu cuồng si kiểu này đâu!

Vừa lùi vừa run, ta thừa cơ lúc họ chém giết lẫn nhau, len lén chuồn khỏi vòng vây.

10

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!?

Ta hoảng loạn chạy khắp nơi, đầu óc hỗn độn.

Lúc này, ta chỉ nghĩ đến Lý Tinh Nhiên.

Dù ta và nàng vốn là đối thủ, nhưng phải thừa nhận — đầu óc nàng linh hoạt hơn ta nhiều. Giờ ta thật sự cần sự giúp đỡ của nàng!

Ta vừa chạy, vừa tìm lối thoát khỏi hoàng cung.

Thế nhưng, khi rẽ qua góc tường son đỏ, ta lại bắt gặp… một Trinh Hoa khác.

Nàng ngồi vắt vẻo trên cành cây, khoác một bộ váy tuyết sa phiêu tiên, mỏng nhẹ như sương khói.

Giữa trời đông lạnh giá, trang phục ấy hoàn toàn không hợp — điều đó chỉ có thể có một lời giải thích:

Nàng không thuộc về thế giới này.

Tim ta siết lại, lập tức quay đầu bỏ đi.

“Khoan đã.”

Giọng nàng khẽ vang lên, mềm như gió:

“Ta sẽ không làm hại ngươi đâu. Ta chỉ là…”

Lời nói bị ngắt quãng, rồi đôi mắt trong veo kia bỗng ngấn lệ.

“…chỉ là… nhớ ngươi quá thôi.”

Ta khựng lại, khẽ thở dài.

Trong những thế giới song song khác, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa ta và nàng?

Theo cốt truyện của “Bá đạo công chúa yêu ta”, mỗi lựa chọn của nhân vật đều dẫn đến một nhánh kết cục khác — và mỗi kết cục ấy lại sinh ra một thời không song song mới.

Mà việc xuyên qua ranh giới các thời không đó… là điều gần như bất khả thi!

Vậy mà những “nàng” ấy — đã làm được.

Phải là bao nhiêu chấp niệm, bao nhiêu lực lượng dị thường, mới khiến các phiên bản của nàng liều mạng vượt qua thiên đạo, chỉ để gặp lại ta?

Trinh Hoa trong bộ váy tuyết sa vẫn khóc, nước mắt rơi xuống như hạt sương vỡ.

“Ta… đã yêu ngươi đến mức không thể tự thoát ra được.

Ngươi rời đi, rồi không bao giờ quay lại.

Ta nhớ ngươi đến phát điên.

Giờ được gặp lại ngươi… thật tốt biết bao… thật sự rất tốt…”

Nàng khóc một lúc lâu, sau đó cố gắng lau nước mắt, gượng cười.

“Ta biết, nhiệm vụ của ngươi là công lược ta.

Sự xuất hiện của bọn ta sẽ chỉ khiến nhiệm vụ ấy thêm rối loạn thôi.

Đám giả mạo kia càng làm lớn chuyện, chỉ khiến ngươi gặp nguy hiểm hơn.

…Hãy đến Ngọc Lộ Trì, nhổ bông hoa Nại Lạc dưới đáy hồ.

Linh lực của bọn ta sẽ bị phong ấn, quy tắc thiên đạo sẽ cưỡng chế kéo họ về lại thời không của mình.”

Nói xong, nàng phủi nhẹ lớp bụi trên váy, khẽ mỉm cười vẫy tay.

“Cảm ơn ngươi, Hồ Nguyệt Nha.”

Ta vội vàng đáp lễ, cười khổ:

“Phải là ta cảm ơn ngươi mới đúng.”

Nàng nở nụ cười dịu như gió xuân thân thể dần dần tan thành những đốm sáng trắng.

Ánh sáng đó nhẹ nhàng bay lên, hòa vào màn sương mờ của đêm đông.

Trước khi hoàn toàn tan biến, ta nghe thấy nàng thì thầm:

“Ta thật sự, thật sự… rất nhớ nàng.”

“‘Nàng’… sao?”

Ta khẽ sững người.

Thì ra, trong mắt nàng, ta chỉ là “Hồ Nguyệt Nha” của một thời không khác —

Còn “nàng” kia, mới là người mà công chúa ấy đã yêu đến tận cùng.

Một kẻ điên thì lẫn lộn mộng và thật.

Nhưng một kẻ tỉnh táo đến mức phân biệt được ta với bản thể trong thế giới kia —

Lại càng khiến lòng ta lạnh buốt hơn bao giờ hết.

11

Ngọc Lộ Trì.

Công chúa Trinh Hoa đang trần chân nghịch nước, bọt sóng khẽ lăn qua mu bàn chân trắng mịn như ngọc.

Thấy ta đến, nàng chỉ lơ đãng liếc một cái, trong mắt chẳng hề có si mê, thậm chí còn thấp thoáng chút chán ghét.

Hở?

À hiểu rồi.

Đây là Trinh Hoa của thời không gốc, vị công chúa trong thế giới ban đầu này —

nàng chưa bị ta công lược thành công, đang ở giai đoạn ngạo kiều, kiểu “miệng nói ghét nhưng tim lại loạn”.

Ta bõm một tiếng nhảy xuống nước, vội vàng mò tìm hoa Nại Lạc dưới đáy hồ.

Nhưng chưa kịp tìm thấy gì thì… cả người ta đã bị công chúa lôi ngược lên!

“Ngươi tắm mà không cởi áo sao?” — nàng khẽ nhướn mày, giọng đầy trêu chọc.

Ta ho sặc mấy tiếng, lắp bắp “Ta… ta không phải…”

Thôi, bỏ đi, giờ không phải lúc giải thích!

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)