Chương 4 - Cộng Hưởng Cảm Xúc

13

“Đói à?”

Tôi không biết Trì Sùng đã ngồi xuống cạnh mình từ lúc nào.

Trên tay anh ta là một đĩa bánh ngọt với đủ các loại hương vị.

Tôi không khách sáo nữa, thản nhiên ngồi vào một góc, tận hưởng sự phục vụ chu đáo của anh ta.

Chống cự không được, thì thà thuận theo.

Dù sao đây cũng là nơi công cộng, nếu Trì Sùng giở trò quá đáng, người xui xẻo sẽ là tôi.

Nhưng tôi đã đánh giá thấp độ vô sỉ của Trì Sùng rồi!

Từ khoảnh khắc Trì Sùng ngồi xuống bên cạnh tôi, mùi hương gỗ tuyết tùng trên người anh ta đã thoang thoảng quấy nhiễu dây thần kinh tôi.

Từ những lần chạm nhẹ rồi rời đi.

Đến chiếc cổ áo sơ mi vô tình được nới lỏng.

Lồng ngực rắn chắc, cơ bụng săn gọn.

Từng động tác đầy cám dỗ của anh ta đều trùng khớp với hình ảnh trong giấc mơ tôi từng thấy.

Khoan đã?

Giấc mơ?!

Dòng bình luận bất ngờ tràn ngập màn hình.

【Bé cưng cuối cùng cũng nhận ra rồi haha! Dù có ham sắc đến đâu thì cũng không thể đêm nào cũng mơ thấy chuyện lăn lộn với nam chính được! Tất cả là do hắn cố ý giăng bẫy đấy!】

【Từ nếm thử một chút đến khiến bé cưng thèm khát đến mức không dứt ra được, Trì Sùng đã vờn bé cưng suốt ba tháng trời! Giờ dù không có bông hoa mô phỏng cộng hưởng, chỉ cần gặp lại hắn, bé cưng cũng mềm chân thôi!】

【Bây giờ trong đầu bé cưng chắc chắn toàn là cảnh “hai người cùng chơi xếp hình” đêm đó! Đây chính là hiệu quả mà nam chính muốn mà!】

Tôi trợn to mắt nhìn những dòng bình luận trước mặt, trong lòng lửa giận bùng lên.

Không thể để yên như thế này được!

Tôi phải trả đũa hắn một trận ra trò!

Theo kế hoạch ban đầu, tối nay sau khi tiệc kết thúc, tôi sẽ đưa Tống Chỉ về nhà, tiện thể tạo chút nhiệt cho bộ phim mới.

Nhưng không ngờ, khi vừa đến bãi đỗ xe, tôi đã đụng phải một vị khách không mời.

Người đàn ông dựa vào đầu xe của tôi, đứng ngay góc chết của camera.

Dáng người cao lớn, ánh mắt tối lại.

Biểu cảm lạnh lẽo trên gương mặt hắn kết hợp với bầu không khí căng thẳng xung quanh, khiến cảnh tượng này trông chẳng khác gì bắt gian tại trận.

Tống Chỉ bên cạnh tôi là người lên tiếng trước, giọng đầy bất ngờ.

“Tổng giám đốc Trì? Sao anh lại ở đây?”

Trì Sùng không trả lời.

Chỉ nhàn nhạt liếc nhìn tôi, khóe môi cong lên một nụ cười đầy ẩn ý.

“Tôi uống hơi nhiều.”

“Tiểu thư Trầm, tối nay có thể đưa tôi về nhà không?”

Giọng nói trầm thấp gợi cảm, mang theo một chút cám dỗ lười biếng.

Tôi thoáng cứng người.

Ký ức trong giấc mơ lập tức cuộn trào, nhấn chìm tôi hoàn toàn.

Tống Chỉ nhanh chóng nhận ra điều gì đó.

Anh ta lặng lẽ nhìn về phía xa, nơi nhóm paparazzi đã lén lút phục sẵn.

Không do dự, anh ta cúi đầu, vòng tay qua vai tôi, giọng nói hơi cứng rắn.

“Xin lỗi, tổng giám đốc Trì.”

“Tối nay, Trầm Yên đi với tôi.”

Ánh mắt Trì Sùng hơi nheo lại, tầm nhìn khóa chặt vào bàn tay đang khoác lên vai tôi của Tống Chỉ.

Đôi mắt phượng sáng ngời ngày thường giờ đây chìm vào bóng tối sâu thẳm.

Hắn nhìn tôi, chậm rãi lên tiếng.

“Trầm Yên, em nói xem?”

Tiếng cửa trập của máy ảnh vang lên liên tục.

Tôi rõ ràng nên chỉ đi cùng Tống Chỉ.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt sâu không thấy đáy của Trì Sùng, tôi lại không thể thốt ra bất kỳ lời từ chối nào.

Đến khi nhìn thấy bông hoa hồng trước ngực hắn, tôi mới nhanh chóng tìm được một cái cớ, khẽ thở dài.

Giữ vẻ mặt bình tĩnh, tôi kéo cửa sau xe.

“Lên xe đi. Tối nay tôi đưa cả hai người về.”

14

Trì Sùng nhướng mày, nhưng không ngồi vào ghế sau.

Thay vào đó, hắn mở cửa ghế phụ, trực tiếp chiếm lấy vị trí ngay bên cạnh tôi.

Bỏ lại Tống Chỉ đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác giữa làn gió đêm.

Chiếc Maybach màu đỏ thẫm lướt đi trên con đường vắng.

Lúc đi qua cầu Tĩnh Giang, một chiếc SUV đột ngột xuất hiện từ bên trái.

Nhìn thấy nó, mặt tôi trầm xuống, lập tức đánh lái sang phải để tránh va chạm, đồng thời tăng tốc kéo giãn khoảng cách.

Nhưng không ngờ, chiếc SUV kia lại bám sát không rời.

Giống như một con chó hoang đói khát, vừa nhìn thấy miếng thịt liền lao tới điên cuồng, chiếc SUV phía sau bám chặt không buông, tìm mọi cách ép xe tôi phải dừng lại.

Từ ghế sau, Tống Chỉ không nhịn được, buột miệng chửi thề.

“Mẹ nó, paparazzi nhà nào lại dám chặn xe nhà họ Trầm? Không muốn sống nữa à?!”

Tôi khẽ nhíu mày.

Việc tuyên truyền cho bộ phim mới lần này do chính đạo diễn chọn lựa vài đơn vị truyền thông uy tín.

Kế hoạch ban đầu chỉ đơn giản là để họ chụp được vài tấm ảnh tôi và Tống Chỉ trong bãi đậu xe buổi tiệc, tạo nhiệt rồi kết thúc hợp tác.

Nhưng sự xuất hiện bất ngờ của Trì Sùng đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch.

So với tin tức tôi và Tống Chỉ hẹn hò, rõ ràng tiêu đề “Trầm Yên gặp gỡ hai người đàn ông trong đêm khuya” sẽ càng giật gân và thu hút hơn.

Vậy nên, có kẻ đã bất chấp tất cả, quyết tâm chặn xe tôi lại, bắt quả tang ngay tại chỗ.

Quả là một nước cờ tính toán quá tốt.

Tôi nghiêng đầu nhìn sang Trì Sùng.

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là gương mặt hắn lại tái nhợt một cách khác thường.

Làn da vốn luôn trấn định nay đã căng chặt.

Những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài từ trán xuống, lộ ra một nét quyến rũ lạ thường.

Tôi sững người, thoáng kinh ngạc.

Chuyện gì thế này?

Dòng bình luận quen thuộc lại tràn ngập trước mắt.

【Bé cưng còn chưa biết à? Nam chính đang bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương đấy, đau lòng quá!】

【Ba mẹ anh ta đã bị kẻ thù ác ý chặn xe, sau đó gặp tai nạn và qua đời. Từ đó đến nay, Trì Sùng luôn chôn chặt nỗi đau ấy trong lòng, không ngờ hôm nay lại phải trải qua một lần nữa.】

【Cùng một địa điểm, mười năm trước, người anh ta yêu thương nhất đã rời xa. Mười năm sau, anh ta lại rơi vào tình cảnh tương tự cùng với người mình yêu nhất. Anh ta sợ hãi… sợ rằng khoảnh khắc tiếp theo sẽ là sinh ly tử biệt! Ôm chặt nam chính đi! Anh ta sắp sụp đổ rồi!】

15

Tôi siết chặt vô lăng.

Những ký ức bị khóa kín bao năm qua bỗng ào ạt ùa về như sóng vỡ bờ.

Mười năm trước, vụ tai nạn liên hoàn trên cầu Tĩnh Giang, tôi cũng có mặt.

Vậy ra, duyên phận giữa tôi và Trì Sùng… đã bắt đầu từ khi ấy sao?

Hít sâu một hơi, tôi ép bản thân gạt bỏ tất cả suy nghĩ dư thừa, giọng nói bình tĩnh vang lên.

“Bám chắc vào.”

“Vở kịch hay… chuẩn bị bắt đầu rồi.”

Gió đêm gào thét bên tai.

Khi chiếc SUV phía sau lại một lần nữa lấn tới, cố ép tôi vào lề đường—

Tôi không tránh nữa.

Thay vào đó, tôi đạp mạnh phanh, rồi lao thẳng vào chúng!

Một tiếng “rầm” chói tai vang lên.

Máu nóng trượt dài xuống trán tôi.

Nhưng một bóng người kiên định lại chắn ngay trước mặt tôi.

Cả người tôi cứng đờ, kinh hoàng nhìn người đàn ông trước mặt, hét lên thất thanh.

“Trì Sùng!”

“Anh… anh làm cái gì vậy…?!”

Hắn… hắn không phải có chấn thương tâm lý sao?

Chính hắn cũng đang tự đấu tranh để giữ bình tĩnh.

Vậy mà…

Tại sao hắn lại dốc hết sức bảo vệ tôi như vậy?!

Đôi môi nóng rực của hắn khẽ hạ xuống trán tôi, chặn lại tất cả những câu hỏi còn dang dở.

Dòng bình luận lại tràn ngập màn hình.

【Tại sao phải bất chấp tất cả? Tất nhiên là vì anh ta chính là vị thần của tình yêu thuần khiết! Bé cưng, Trì Sùng chính là nam chính chân chính đó! Em cứ yên tâm hưởng thụ đi!】

【Chết rồi! Mỹ nhân cứu anh hùng, anh hùng cứu mỹ nhân! Hai người họ quá hợp luôn! Bé cưng chắc chắn sẽ rung động rồi!】

【Rung động xong là có thể làm cái kia kia rồi đúng không?!!! Tôi đi nạp SVIP đây! Cầu xin đừng màn hình đen!】

Dòng bình luận ngày càng đi xa.

Nhưng trái tim tôi, vào khoảnh khắc này, lại đập mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Lần đầu tiên trong đời… tôi nhận ra cảm giác được một người dốc hết tất cả để yêu thương mình là như thế nào.

Hình như… cũng không tệ.