Chương 2 - Cổng Đăng Tiên Bí Ẩn
Ta thu tay lại, đứng yên một chỗ, chậm rãi hồi tưởng.
Ba nghìn năm nay, ta đã tiễn không biết bao nhiêu thế hệ đệ tử.
Mỗi lần phi thăng, cảnh tượng đều giống hệt:
Quang môn hiện ra, chúng đệ tử lần lượt bước vào, sau đó quang môn biến mất.
Ta vẫn luôn cho rằng đó là quy trình bình thường của thiên đạo tiếp dẫn.
Nhưng giờ nhìn lại…
Chuyện này — sâu hơn ta tưởng nhiều.
Ta chợt nhớ ra một chuyện.
Hơn một nghìn năm trước, khi tiễn nhóm đệ tử đời thứ ba, có một tên gọi là Triệu Thiết Trụ — một kẻ điên cuồng mê luyện khí.
Trước khi phi thăng, hắn từng trịnh trọng nói với ta:
“Sư phụ yên tâm! Đợi con đến Thần giới, nhất định sẽ luyện cho người một món pháp bảo siêu cấp vô địch, dùng nó rước người lên luôn!”
Khi ấy ta chỉ cười ha hả, cho rằng hắn nói đùa.
Thế nhưng kể từ hôm đó trở đi, ta không bao giờ nhận được bất kỳ tin tức nào của hắn nữa.
Không chỉ riêng hắn.
Tất cả những đệ tử, thân nhân, bằng hữu mà ta đã tiễn đi, một khi bước vào cánh cửa ánh sáng ấy — đều như đá chìm đáy biển, bặt vô âm tín.
Trước kia, ta vẫn luôn cho rằng đó là vì giữa Nhân giới và Thần giới có pháp tắc cách biệt, khiến tin tức không thể truyền qua.
Nhưng bây giờ…
Một ý nghĩ khiến sống lưng ta lạnh buốt từ từ trỗi dậy.
Bọn họ… có phải đã gặp chuyện rồi không?
Hay là, đằng sau cánh cửa kia, vốn chẳng phải là Thần giới gì cả?
Ta hít sâu một hơi, ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Không được hoảng. Càng lúc thế này, càng phải tỉnh táo.
Ta khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu sắp xếp lại mọi thứ trong đầu.
Thứ nhất, cánh cửa đó rõ ràng là nhân tạo — hoặc có thể nói là do “Thần” nào đó tạo ra — nhưng tuyệt đối không phải hiện tượng tự nhiên.
Thứ hai, mục đích của nó rất rõ ràng — dẫn dụ các Tiên Đế phi thăng.
Chỉ là, trừ ta ra…
Thứ hai, mục tiêu của nó vô cùng rõ ràng — là để tiếp dẫn các Tiên Đế, đồng thời loại trừ ta ra ngoài.
Vì sao?
Vì sao phải làm vậy?
Giữ ta lại ở hạ giới… thì có lợi cho ai?
Hay là, chúng sợ ta?
Sợ ta bước chân đến cái gọi là “Thần giới” kia?
Vô số ý nghĩ cuộn trào trong đầu, như sóng lớn tràn khắp tâm trí.
Ta có cảm giác, tựa hồ mình đã vô tình rơi vào một ván cờ kinh thiên động địa — một ván cờ đã được bày sẵn từ thuở khai thiên lập địa.
Mà ta… lại là quân cờ duy nhất ngoài dự tính.
Ta cúi đầu, nhìn vào lòng bàn tay — nơi vẫn còn nằm đó chiếc “La bàn Vấn Đạo” mà Uyển Nhi để lại.
Nó từng nói, la bàn này có thể chỉ hướng về Thần giới.
Có lẽ… ta có thể lần theo nó, tìm ra manh mối.
Ta khép mắt lại, đem một giọt tâm huyết cuối cùng của mình, chậm rãi truyền vào chiếc la bàn cổ xưa ấy.
3
La bàn của Uyển Nhi được chế tác từ một loại chất liệu vô cùng đặc biệt —
không phải kim loại, cũng chẳng phải gỗ, khi chạm vào lại ấm áp như một khối ngọc ôn nhuận.
Bề mặt la bàn khắc đầy những phù văn dày đặc, phức tạp đến mức ngay cả ta — kẻ từng được xưng là tổ tông trong giới trận pháp — cũng phải nhìn thật lâu mới phân biệt nổi.
Rõ ràng, con bé này đã dốc hết tâm huyết vào đó.
Chính giữa la bàn là một kim chỉ nhỏ, mảnh như sợi tơ,
lúc này đang buông lỏng vô lực — linh lực trong đó hiển nhiên đã cạn sạch.
Ta khẽ thở dài.
Đứa nhỏ này, lúc nào cũng hấp tấp như vậy.
Không biết lên đến Thần giới rồi, có bị người ta bắt nạt hay không.
Ta cẩn thận đưa thần thức thăm dò vào bên trong la bàn.
Quả nhiên, trận pháp lõi đã bị nứt vỡ.
Hẳn là trong lúc phi thăng, Uyển Nhi đã cưỡng ép khởi động nó, khiến linh mạch chịu không nổi mà tán loạn.
Sửa chữa kiểu này… quả thật có chút rắc rối.
Nhưng cũng chỉ là “có chút” mà thôi.
Ta tĩnh tâm lại, từng chút một dùng thần thức ghép lại những mạch pháp trận bị vỡ.
Công việc ấy giống như dùng một sợi tóc để khâu liền một món ngọc khí đã vỡ —
đòi hỏi sự kiên nhẫn tuyệt đối và hiểu biết tường tận về pháp tắc trận đạo.
Thời gian lặng lẽ trôi đi.
Mặt trời mọc rồi lại lặn.
Trăng tròn rồi lại khuyết.
Ba ngày ba đêm.
Ta ngồi yên suốt ba ngày ba đêm, không hề chớp mắt.
Cuối cùng — vào khoảnh khắc tia sáng đầu tiên của bình minh ngày thứ tư chiếu lên gương mặt ta —
“Ông——”
Một tiếng ngân khẽ vang lên.
Thành công rồi!
Ta mở mắt, nhìn xuống bàn tay.
Chiếc La bàn Vấn Đạo đã khôi phục nguyên vẹn, bề mặt tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Kim chỉ ở trung tâm, vốn tĩnh lặng suốt bao lâu, nay bắt đầu khẽ run lên.
Đến rồi!
Tim ta khẽ siết lại, nín thở dõi theo chuyển động của kim chỉ.
Nó sẽ hướng về đâu?
Là chín tầng trời cao xa kia, hay nơi từng có cánh cổng ánh sáng biến mất?
Kim chỉ run rẩy càng lúc càng mạnh, như một đứa trẻ lạc đường đang cố tìm về nhà.
Nó từ từ xoay chuyển —
hướng đông, rồi nam, rồi tây, rồi bắc…
Một vòng.
Lại một vòng nữa.
Tựa như đang truy tìm một điểm mờ ảo nào đó trong hư không.
Tim ta cũng theo nhịp quay ấy mà treo lơ lửng nơi cổ họng.
Và rồi —
kim chỉ bỗng ngừng lại.
Nó… ổn định lại rồi.
Ta nín thở, theo hướng kim chỉ mà ngẩng đầu nhìn lên.
Rồi cả người ta — đứng sững.
Bởi kim chỉ ấy… không hướng lên trời.
Cũng chẳng chỉ về bất kỳ phương hướng nào.
Nó — thẳng tắp chỉ xuống dưới chân ta.
Chỉ về địa mạch sâu nhất của Thanh Vân Sơn.
Chỉ về nơi mà truyền thuyết gọi là —
Cửu U Địa Ngục, nơi trấn áp vạn ma, phong ấn ngàn quỷ.
“Không thể nào…”
Trong đầu ta vang lên một tiếng “ong”, trống rỗng đến mức không còn suy nghĩ nổi.
Uyển Nhi đã nói, la bàn này là vật dẫn đường đến Thần giới.
Vậy tại sao… nó lại chỉ xuống địa ngục?
Chẳng lẽ ta sửa sai rồi sao?
Không thể nào.
Ta đối với kỹ thuật của mình có tuyệt đối tự tin.
Trận pháp lõi đã được ta khôi phục hoàn hảo, không thể có sai sót.
Vậy thì — vấn đề không nằm ở la bàn.
Mà là ở “Thần giới”.
Một suy đoán hoang đường đến mức chính ta cũng thấy buồn cười,
nhưng lại không thể không tin, dần hiện lên trong tâm trí.
Cái gọi là “Thần giới” —
căn bản không ở chín tầng trời trên cao.
Nó…
ở dưới Cửu U.
Phi thăng, phi thăng…
thì ra, không phải “bay lên”.
Mà là — rơi xuống.
Nhận thức ấy như một cây búa nặng,
nện thẳng lên thiên linh cái của ta.
Cả ba ngàn năm thế giới quan của ta,
trong khoảnh khắc ấy — vỡ vụn tan tành.
Ta siết chặt chiếc la bàn, thần thức điên cuồng tràn vào.
Ta muốn biết, Uyển Nhi… rốt cuộc đã để lại thứ gì trong này.
La bàn run rẩy dữ dội, tựa hồ chống cự lại sự thăm dò của ta.
“Mở ra cho ta!”
Ta gầm khẽ, hóa thần thức thành một lưỡi kiếm sắc bén,
đâm thẳng vào lõi tâm pháp của la bàn.
“Ầm!”
Một tiếng nổ vang dội như sấm động vang lên trong đầu.
Vô số mảnh ký ức vỡ nát tràn ngập như thủy triều,
lao ập vào thần thức ta.
Đó là tầm nhìn của Uyển Nhi.
Ta nhìn thấy cảnh tượng phía sau quang môn.
Không có tiên điện ngọc lâu,
không có thần thú kỳ lân.
Chỉ có — một vùng hoang nguyên nhuốm máu.
Trời nhuộm đỏ thẫm.
Đất nứt toác, khô cạn.
Không khí dày đặc mùi máu tanh và mục rữa.
Và trên mảnh đất ấy, vô số thân影 quen thuộc —
Lý Trường Canh, Triệu Thiết Trụ, cùng bao đệ tử của ta —
tất cả đều ngồi bất động như rối gỗ bị rút mất hồn phách.
Trên người họ, cắm đầy những ống dẫn trong suốt,
một đầu cắm sâu vào đất,
đầu kia đang rút đi tiên lực trong thân họ.
Ở tận cùng của hoang nguyên ấy —
ta nhìn thấy một cái bóng khổng lồ đến khó tả,
đứng lặng lẽ trong bóng tối.
Nó… tựa như đang ăn.