Chương 1 - Công Chúa và Bác Sĩ Lòng Tốt

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thủ tiết sang năm thứ hai, ta … không thủ nổi.

Không thể trách ta, thật sự là thủ đoạn của Phó Hoài quá mức lợi hại.

Ta gieo mình xuống hồ, hắn đỏ bừng mặt mà làm hô hấp nhân tạo.

Ta cắt cổ tay, hắn cúi đầu cắn lấy miệng vết thương, còn nghiêm túc giảng giải “nước bọt có thể tiêu độc, lại cầm máu”.

Ta nghĩ ra một trăm loại phương thức để tuẫn tình, vậy mà Phó Hoài không có mắt nhìn, lần thứ một trăm lẻ một kéo ta từ quỷ môn quan về.

Đúng là chẳng đem vị Trường công chúa tiền triều như ta đặt vào mắt.

“Phó Hoài, cầu xin ngươi, để ta chết đi.”

“Tuân mệnh điện hạ, nô đây lập tức khiến ngài chết cho thoải mái, chết cho khoái hoạt.”

Ta:……

1

Ta nghi ngờ phủ y Phó Hoài là đồ ngốc đã rất lâu rồi.

Trước kia khi công chúa phủ còn huy hoàng, hắn chỉ biết bắt thuốc, sắc thuốc, một chút cũng chẳng lấy lòng ai.

Giờ đã sa sút, hắn vẫn giữ khư khư mấy cái nồi thuốc của mình, một ngày không thiếu lần nào, đều đặn tới cho ta thăm hỏi bắt mạch.

“Công chúa, mạch của người hư nhược vô lực, can uất huyết trệ, hồn không quy tàng, là có chuyện gì thương tâm sao?”

“Phủ y, ngươi từng chết chồng bao giờ chưa?”

Phó Hoài ngẩn ra, đôi mắt trong veo.

Do dự ấp úng mở miệng:

“Nhưng… phu quân của người chết lâu rồi mà.”

Vậy nên, ta có thể coi như chuyện chưa từng xảy ra, sống như chẳng có tim phổi sao?

Ta rút tay về, kết thúc cuộc nói chuyện hoàn toàn lệch nhịp.

Phó Hoài viết xong phương thuốc, lon ton chạy ra ngoài giã dược.

“Cốp cốp cốp…… cốp cốp cốp……”

Lặp đi lặp lại, khiến người ta bực bội tột độ.

Ta đột ngột bật dậy, chịu đủ rồi cái cuộc sống nửa người nửa quỷ này.

Không thể ra từ cửa chính, sẽ bị Phó Hoài phát hiện.

Nâng váy, dùng tư thế kém tao nhã nhất mà trèo qua cửa sổ, ta bất giác bật cười vô ngữ.

Ai nghĩ được đường đường Trường công chúa từng tôn quý nhất Đại Chu, có ngày muốn ra khỏi phủ lại phải đi đường cửa sau.

Ngoài cửa sổ là một hồ sen.

Trước kia phò mã Tạ Lâm thích nhất câu cá ở đây.

Đến mức ta luôn cảm thấy sau khi Tạ Lâm chết, hồn phách chàng cũng sẽ quay về chốn này.

Gió thổi qua mặt hồ vốn yên tĩnh dậy lên từng tầng từng tầng gợn sóng.

Nhìn lâu sẽ choáng váng.

Như bị xoáy nước hút lấy, không tự chủ được mà tiến gần.

“Bùm!”

Thân thể lập tức bị nước bao phủ, nước từ bốn phía tràn vào miệng mũi, thay thế cả không khí.

Ta bản năng giãy dụa, nhưng ý thức lại vô cùng thanh tỉnh, cố ý dừng lại để đẩy nhanh tốc độ chìm xuống.

Thì ra đáy hồ là màu đen.

Ta hơi kinh ngạc nhìn xung quanh, màng nhĩ bị ù đi truyền đến mơ hồ âm thanh gì đó, dồn dập, hoảng loạn.

Trong bóng tối nhiều thêm một vì sao sáng yếu ớt.

Vì sao càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần, xé toạc cả mảng đen đặc, lao thẳng về phía ta, không nói một lời mà kẹp lấy ta quẫy đạp.

Ý thức tan rã, ta vô ngữ mà trợn trắng mắt.

Vậy là đúng sao?

Ta không chết chìm, lại bị tên ngốc Phó Hoài này kẹp chết?

Trong mơ hồ, lớp y phục ướt sũng trên người bị cởi ra.

Có đôi bàn tay to gan lớn mật ấn lên ngực ta.

Ta muốn chửi người, lại chẳng có sức nâng mí mắt.

Khó khăn lắm đợi hai bàn tay ấy ấn đến mệt rồi, ta vui mừng chưa được một giây, đã bị bóp mở hàm, đôi môi mang mùi thuốc nhè nhẹ đường đột áp lên môi ta.

Hết lần này đến lần khác truyền khí vào thân thể ta.

Thật là vô phép tắc!

Đến mức dù chết rồi ta cũng muốn tức đến bật dậy!

2

Ta mặc kệ lá phổi như bị đổ chì, dốc hết sức giành lại quyền khống chế thân thể mình.

Việc đầu tiên là tát cho tên không cần mạng này một cái.

Rồi co giật mà nôn đến trời đất quay cuồng.

“Uệ… ngươi gan… uệ… chó thật lớn… uệ… ai cho phép ngươi… uệ… chạm vào… uệ…”

Phó Hoài ôm gò má in dấu tay đỏ bừng, lại còn vui mừng mà nhe răng cười.

“Điện hạ, người sống lại rồi!”

Ta ngây ra một thoáng, có chút hối hận vì vừa rồi bị chọc giận mà bùng lên ý chí cầu sinh.

Thân thể cảm thấy mát lạnh khác thường, ta nhíu mày nghi hoặc cúi đầu.

Rồi trợn to mắt.

Không! Một! Mảnh! Che! Thân!

Lại đột ngột ngẩng đầu, chỉ hận không thể móc luôn đôi mắt trong veo sáng rực của tên trước mặt.

Giọng âm u như nữ quỷ đòi mạng: “Phủ y, ngươi nhìn đi đâu đó?”

Phó Hoài không hề che giấu, chỉ vào ngực ta.

“Suỵt, điện hạ đừng nói. Ta đang nhìn tần suất hô hấp của người để đoán mức độ tổn thương phổi, người vừa mở miệng là loạn hết rồi, không sao, ta kiểm lại lần nữa.”

Không? Sao? Cả?

“Hả? Công chúa sao lại chọc mắt ta? Ta còn chưa xem xong mà?”

“A đau~ điện hạ, nhẹ chút, người làm ta đau rồi. Ủa? Ngón tay người lạnh lạnh, cũng khá dễ chịu đó.”

Ta chỉ hận bản thân giờ đây khí nhược vô lực, hai ngón tay mềm nhũn như bông, động tác “chọc mù” làm như đang mát-xa thư giãn mắt.

Giận đến nghiến răng, ta rút tay về, đi về phía cửa sổ.

Phó Hoài theo sau, giọng đơn thuần đầy hiếu kỳ:

“Điện hạ sao không đi cửa chính mà trèo cửa sổ?”

Ta tay chân bám víu khó nhọc, buột miệng: “Không phải vì trốn ngươi thì vì gì.”

“Nhưng giờ ta ở ngay cạnh người đây mà.”

Giọng vô tội, không hiểu.

Ta:……

Hai con quạ lặng lẽ bay qua mái hiên.

Ta cứng đờ, lên không được xuống cũng không xong.

Hoàn toàn không muốn thừa nhận bản thân giờ chẳng cần leo cửa sổ nữa.

Ngẩng cằm, giọng lạnh lùng:

“Ta thích! Ta vui! Liên quan gì ngươi.”

“Ta chỉ sợ người ngã thôi.”

“Ta mới không…”

Bùm! Ta trượt chân té nhào xuống.

“Phó Hoài!”

Tiếng thét chói tai vang khắp công chúa phủ.

Phó Hoài lại bưng tới bát thuốc gấp đôi lượng dược, sắc đặc quánh mà vừa thúi vừa đắng.

Cúi đầu ngoan ngoãn múc một muỗng, thổi thổi đưa đến bên môi ta.

Ta càng nghĩ càng tức, né tránh đầy khó chịu, nhục mạ hắn:

“Phó Hoài, ngươi còn cần mặt nữa không, sao có thể nhìn sạch thân thể người ta mà vẫn làm như chẳng có chuyện gì?”

Phó Hoài chớp chớp mắt:

“Điện hạ, người vì vậy mà không uống thuốc sao?”

Ta kiêu ngạo ngẩng cằm, nhướng mày.

Đúng thế.

Ngươi làm gì được ta?

Chén thuốc được đặt lên cái bàn thấp cạnh giường.

Sắp đi chưa? Xin mời cút nhanh lên.

Bên cạnh vang lên tiếng sột soạt, ta tò mò liếc qua.

Hô hấp lập tức khựng lại.

Phó Hoài cúi đầu chăm chú cởi xong áo trên, lại nới dây lưng quần.

3

Khiến ta kinh ngạc là, thân thể của Phó Hoài không hề mảnh mai yếu ớt kiểu thư sinh như ta tưởng, mà là mảnh khảnh nhưng mỗi tấc da thịt, mỗi khối cơ đều ẩn chứa sức mạnh căng đầy.

Dáng người cao gầy, cân đối.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)