Chương 2 - Công Chúa Trùng Sinh, Nợ Máu Phải Trả
3
Hai ngày nữa sẽ có người từ trong cung đến để đón ta.
Điều quan trọng nhất lúc này chính là phải mang nữ nhi của ta đến một nơi an toàn, không thể để nó phải c.h.ế.t thêm một lần nữa.
Ở kiếp trước, khi ta yên ổn trở về, thì Liễu thị gian ác kia đã bảo nữ nhi của Liễu Nguyệt Nhi gọi ta là nương.
Lúc đó ta đã vui vẻ nhận trà từ "nữ nhi", rồi uống nó cùng giọng nói nhẹ nhàng của con bé.
Mãi đến khi vị ngọt tanh tràn vào cổ họng thì ta mới phát hiện trong trà có độc.
Liễu thị chỉ vào cái ao ở hậu viện rồi cười điên dại.
Bà ta nói: "Nhìn hoa sen trong ao đẹp biết bao, tất cả là nhờ nữ nhi của ngươi làm phân bón."
Mặt ta trắng bệch, phó mặc cảm giác nóng rát trong cổ họng, lao xuống ao trong hoảng loạn, phải mất một lúc lâu mới đào được một đốt xương ngón tay.
Quay lại nhìn Liễu thị, mụ đã mở sẵn túi hành lý mà ta mang về, lấy một chiếc vòng tay vàng trong đó rồi đeo vào tay mình.
"Rất vừa vặn." giọng mụ vang lên, như một lưỡi kiếm xuyên thẳng vào trái tim ta.
Dĩ nhiên là vừa rồi, số trang sức vàng bạc này vốn dĩ là để tặng cho mụ.
Tất cả đều được làm theo kích thước chính xác của mụ mà.
Mụ còn nói thêm điều gì ta cũng không thể nào nghe rõ được nữa.
Chiếc xương ngón tay rất nhỏ, bám đầy đất ẩm ướt, cảm giác vô cùng lạnh lẽo.
Kiếp trước, người thị vệ đến đón ta mặc một bộ y phục của người miền núi hoang dã để tránh bị chú ý.
Liễu thị chỉ nghe nói đó là một thân nhân của ta nên chẳng mấy để tâm.
Bảy năm sau, khi đó ta đang để tang mẫu phi tại ni viện, ta mặc thường phục và nhân cơ hội lẻn về để thăm nữ nhi mà ngày đêm nhớ thương. Từ đầu đến cuối, Liễu thị chưa từng biết đến thân phận thật sự của ta.
Bây giờ thì ta không thể để những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước lặp lại một lần nữa.
Vì mụ đã tham lam như vậy thì ta sẽ cho mụ toại nguyện!
4
Hai ngày sau, ta đã đợi sẵn trên con đường dẫn tới huyện thành, để gặp trước người thị vệ.
Khi thị vệ mặc y phục lộng lẫy, ngồi trên kiệu xuất hiện trước cửa Liễu gia, sắc mặt Liễu thị hơi biến đổi.
Khi biết người đến là thân nhân trong nhà tìm ta, Liễu thị lại bắt đầu giả vờ làm ra bộ dạng.
Mụ gần như muốn xoa tròn đôi mắt, mới có thể gượng ép làm mắt mình đỏ hoe.
Kể về chuyện ta đã phải sống khó khăn thế nào trong suốt những năm tháng xa nhà, và rằng mụ khóc thương thay cho ta.
Nếu như ta không biết rõ bản chất thật của mụ trước, thì có lẽ bây giờ đã thực sự tin mụ thương ta thật lòng.
Giờ đây, mỗi lần mụ nói thêm một lời nào đó, thì ta lại càng cảm thấy chán ghét đến nhức cả tai.
Ta ngắt lời mụ và nói rằng ta phải trở về nhà càng sớm càng tốt, vì sinh mẫu của ta đang bệnh.
Ta nhìn Liễu thị, giọng nói chân thành:
"Chỉ là huynh trưởng nói con xuất thân từ gia đình danh giá, gia phong nghiêm ngặt, nếu biết con thành hôn mà không làm lễ chính thức, e rằng sẽ có những lời thị phi, gia đình sẽ không dung thứ cho con."
"Còn phải nhờ mẫu thân giúp đỡ chăm sóc cho nữ nhi của con, sau khi lo liệu xong mọi việc, con sẽ đón mẫu thân về hưởng phúc."
Trong cung rất nhiều thị phi, nếu ta hấp tấp đưa nữ nhi của ta hồi cung, thì chuyện gì sẽ xảy ra với ta và mẫu phi, chẳng ai có thể đảm bảo được điều này.
Kiếp trước cũng chính vì lo lắng như vậy nên ta mới bỏ rơi nữ nhi của mình lại Liễu gia, nhưng ta không bao giờ có thể ngờ rằng Liễu thị lại hiểm ác đến vậy..........
Ta không thể để nữ nhi của mình rơi vào thảm cảnh một lần nữa, biết xuất thân bất phàm của ta rồi, Liễu thị nhất định sẽ không dám đuổi thần tài đi.
Quả nhiên, Liễu thị khi nghe ta sẽ quay lại đón mụ về hưởng phúc, liền lập tức bế nữ nhi ra khỏi vòng tay ta và cúi đầu trêu chọc cháu.
"Con xem mình đang nói gì kìa, con bé đã theo ta từ khi chào đời, không nỡ rời xa nãi nãi đâu, con cứ quay về đi."
Nói xong mụ cười lớn.
Ta vẫn còn có chút lo lắng, nên bảo thị vệ lấy ngân phiếu mà ta đã căn dặn chuẩn bị trước rồi đưa cho Liễu thị.
Mụ trịnh trọng nhận lấy ngân phiếu, như thể rất coi trọng những lời ta nói.
Cáo biệt Liễu thị xong, ta lại không nỡ rời xa nữ nhi của mình.
Nhìn mái nhà Liễu gia ngày một nhỏ dần, hình ảnh nữ nhi của ta hiện lên trong tâm trí, ta vội vã quay trở lại.
Chưa bước vào cửa đã nghe Liễu Nguyệt Nhi hưng phấn hét lên.
"Không ngờ con ngốc đó lại là tiểu thư nhà giàu, không uổng công năm đó nương thương hại."
Ta khựng lại, không dám tiến về phía trước.
Tiếng cười vang lên trong sân, giọng Liễu thị rất to và rõ: "Ba năm trước nó nằm ngất xỉu bên đường trong bộ y phục nghê thường, ta đã biết con ngốc đó có xuất thân bất phàm, sau bao nhiêu năm, cuối cùng thì ta cũng đợi được ngày này."
Liễu Nguyệt Nhi: "Nương quả là có con mắt tinh tường, biết bảo đại ca giữ chân con ngốc đó, chỉ đáng tiếc là, nó không thể sinh con trai nối dõi.
Liễu thị: "Hừ, ta nuôi nó ba năm, bây giờ lại hạ sinh một đứa con gái. Ta còn tưởng rằng con bé là vận xui, suýt chút nữa thì......hừ."
Ta rùng mình nhớ lại hình ảnh mình bị x.é x.á.c ở kiếp trước, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Ba năm trước, ta bị mất trí nhớ, được Liễu gia đưa về, toàn thân bốc mùi hôi thối.
Lúc đó họ không hề ghét ta, và Liễu Phúc Sinh cũng rất quan tâm đến ta.
Ta luôn cảm thấy rằng mình thật may mắn, thật không ngờ tất cả đều là mưu kế của bọn họ.
Thì ra............
Liễu Phúc Sinh đối xử tốt với ta cũng là làm theo lời của Liễu thị hay sao?
Liễu thị: "Nhân tiện, hãy gửi thư cho đại ca của con, nếu việc đó không thành thì quay lại đi, gia đình của con ngốc đó rất giàu có, ba mẹ con ta không còn phải lo lắng cuộc đời sau này nữa."
Khi ta nghe đến Liễu Phúc Sinh, ta lại hoảng sợ.
Lời của Liễu thị có cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, ý của nó rất rõ ràng, Liễu Phúc Sinh vẫn chưa về nhà, là hắn đi đâu kiếm lương thực cho ta chứ?"
Hắn ta rõ ràng đang làm theo lời của Liễu thị, và làm những việc khác.
Đối với hắn, chỉ cần một câu nói của Liễu thị là đã có thể bỏ rơi ta và nữ nhi của mình ngay lập tức.
Nỗi bất hạnh của cả hai kiếp đè nặng lên trái tim, ta bước từng bước rồi từ từ quay người lại.
Liễu gia, ta sẽ san bằng tất cả.