Chương 7 - Công Chúa Nhỏ Cứu Cả Gia Tộc
14
Tối hôm đó.
Ba lần đầu tiên phá lệ, dẫn cả nhà đến nhà ông nội ăn cơm.
Vô tình trò chuyện, ba tôi nhắc đến chuyện hồi tám tuổi cùng mẹ tham gia trại hè.
Vô tình hơn nữa, lại kể đến việc may mắn cùng mẹ đỗ vào chung một trường cấp hai.
Cực kỳ vô tình, còn khơi lại chuyện hai người cùng học chung cấp ba, cùng nhau giành vinh dự cho trường trong cuộc thi tiếng Anh.
“Miếng gôm nửa cục em cho anh mượn trước kỳ thi đại học mười ngày vẫn còn giữ đấy, từ nhỏ đến lớn những gì em cho anh, anh đều giữ lại được hết, không có ý gì đâu, chỉ là tự nhiên nhớ ra thôi ha.”
Ông nội không chịu nổi nữa, đặt đũa xuống, dắt chó ra ngoài dạo.
“Nhớ hồi thi tiếng Anh cấp quốc gia, thầy cô còn nghi ngờ tụi mình yêu nhau nữa. Lúc đó mình chăm chăm học hành, nào có tâm trí yêu đương ha ha.”
Bà nội cũng buông đũa, trở về phòng đọc sách, tiếp tục nghiền ngẫm cuốn “Phương pháp điều trị não mê tình cấp tính”.
“À đúng rồi, em còn nhớ Chu Ngạo Huyết không? Ha ha, thằng nhóc đó cũng vui tính lắm, nhớ hồi lớp mười hai nó còn tỏ tình với em, em trả lời thế nào ấy nhỉ?”
Tôi lập tức cực kỳ cực kỳ cực kỳ vô tình vểnh tai nghe trộm.
Ai ngờ bà nội quay trở lại.
Bà nhẹ nhàng dắt tôi về phòng làm bài tập.
Bà tươi cười hiền hậu, nói sẽ kèm tôi học.
Rồi đến tám giờ tối.
Cả nhà chúng tôi bị “mời” ra khỏi nhà một cách lịch sự.
Bà nội còn hỏi mẹ tôi có muốn ở lại ngủ một đêm không.
Mẹ cười khẽ từ chối.
Biệt thự của ông nội trồng đầy cây hoa anh đào.
Dọc theo con đường nhỏ bước ra khỏi sân, ánh đèn đường kéo bóng ba người chúng tôi dài thật dài.
Ba và mẹ tôi vốn thích nắm tay nhau đi trên con đường này.
Nhưng hôm nay.
Ba đút hai tay vào túi áo khoác, môi mím chặt, bước chân cũng sải rất nhanh.
Tôi hỏi mẹ ba bị sao vậy.
Mẹ cụp mắt cười khẽ:
“Hồi đó, ba con đã viết thư tình cho mẹ một ngày trước khi Chu Ngạo Huyết tỏ tình, hỏi mẹ có biết không.”
“Mẹ nói mẹ biết.”
“Nhưng mẹ không đồng ý.”
“Vì hồi đó Chu Ngạo Huyết đúng là khá đẹp trai, trong lớp cũng có nhiều bạn nữ thích cậu ta.”
15
Có vẻ ba và mẹ đang giận nhau.
Thực ra là ba tôi đơn phương giận dỗi, chiến tranh lạnh với mẹ.
Ngày nào cũng vậy, sáng sớm ra khỏi nhà, tối muộn mới về, toàn tâm toàn ý gây sự với tập đoàn Chu thị.
Về đến nhà thì dọn qua ngủ phòng khách.
Trước khi ra khỏi nhà, ba tôi mặt lạnh tanh, tự tay vắt khô nội y của mẹ rồi gấp gọn lại.
Không còn nụ cười chào buổi sáng dành cho mẹ nữa.
Tôi chỉ cảm thấy trời sắp sập đến nơi rồi.
Lo lắng suốt mấy ngày liền.
Đến khi tôi tham gia trại hè nghỉ hè.
Bất ngờ nhìn thấy tin nhà tôi phá sản trên bản tin tivi!
16
Ba tôi dốc hết tài sản cược vào dự án cạnh tranh với Chu Ngạo Huyết, kết quả là công ty phá sản!
Tôi vội gọi điện cho cô Vương hỏi ba mẹ đâu rồi.
“Ông chủ và bà chủ đang ở sân thượng nhà mình chuẩ—”
Tôi lập tức hét lên một tiếng chói tai!
Lại leo sân thượng tìm đường chết sao?
Sao vẫn y hệt như kịch bản kia vậy!
Tôi cuống lên, quay vòng vòng tại chỗ.
Chợt nhớ đến bộ phim truyền hình về nụ hôn lần trước.
Trại hè này tổ chức ở một thị trấn nông thôn nhỏ.
Ngoài cửa tiệm net có đầy đám trai trẻ tóc vàng hút thuốc, cưỡi mô tô.
Tôi tìm một anh chàng tóc vàng đẹp trai nhất, nhảy lên ghế sau xe máy của anh ta, đưa cho anh ấy năm trăm tệ.
“Đừng nói gì cả, bây giờ anh là bạn trai tôi.”
Tôi dùng đồng hồ thông minh nhỏ gọi về nhà.
Nghe thấy giọng mẹ khàn đặc bên kia điện thoại, tôi lập tức nói:
“Ba mẹ ơi, con đang yêu ở trại hè rồi, bạn trai con là một anh tóc vàng siêu đẹp trai!”
Anh tóc vàng gãi đầu, xấu hổ ừ một tiếng trước ống kính.
“Ba mẹ cứ yên tâm đi! Sau này anh tóc vàng sẽ chăm sóc con, đợi con lớn sẽ gả cho anh ấy!”
Đầu dây bên kia im lặng mất một lúc.
Bất ngờ vang lên tiếng xé giấy.
Mẹ tôi nói với ba:
“Nghe thấy chưa? Thôi đừng xé tài liệu quá hạn nữa, bàn lại chuyện giáo dục con gái đi.”
“Anh cũng đang định vậy.”
?
Xé giấy?
Cô Vương ơi, bình thường tám chuyện thì mồm nhanh như súng liên thanh.
Sao đến chuyện chính đáng thì lại báo tin chậm như rùa thế!!!
16
Anh tóc vàng hỏi tôi định đi đâu.
Tôi hỏi anh ấy có muốn cùng tôi bỏ trốn không.
Anh ấy từ chối rất lịch sự.
Tôi hỏi anh tóc vàng có chịu nổi nếu bị đánh hội đồng không.
Anh ấy cũng từ chối rất lịch sự.
Anh đưa tôi trở lại trại hè.
Trả lại năm trăm tệ cho cô giáo.
Còn tặng thêm mấy quyển bài tập toán nâng cao cấp tiểu học mà anh ấy mua cho em gái.
Nghe đồn tóc vàng đều là mấy tên xấu xa.
Sao tôi lại gặp phải một “siêu đại ác nhân” thế này chứ!!
Vài tiếng sau, tôi được ba mẹ đích thân tới đón về nhà.
Cũng từ điện thoại của ba.
Tôi biết được, người phá sản thật sự là Chu Ngạo Huyết.
Ba cố tình tung tin giả, khiến Chu Ngạo Huyết đắc ý quá mức, cuối cùng tự chuốc lấy hậu quả.
Nghe nói tập đoàn Chu thị còn dính líu đến các hoạt động ở vùng biên giới Miến Điện.
Chu Ngạo Huyết phải ngồi tù rồi.
Sau khi về nhà, ba buồn bực không thôi, chẳng thèm để ý đến tôi và mẹ, một mình trốn vào thư phòng hút thuốc.
Mẹ ôm tôi ngồi lên chiếc xích đu, chậm rãi đung đưa.
Tôi cố gắng giải thích:
“Thật ra cái anh tóc vàng đó……..”
“Khá đẹp trai, mẹ biết.”
“?”
Mẹ cúi đầu nhìn tôi, gương mặt dịu dàng như mặt hồ dưới ánh trăng, vừa bình lặng vừa ấm áp.
“Mẹ vẫn luôn hơi kiêng dè chuyện yêu sớm của con, nhưng thật ra, việc tò mò về người khác giới cũng là một phần trưởng thành, chúng ta nên đối mặt với nó một cách đúng đắn.”
“Chu Ngạo Huyết cũng là một cậu tóc vàng, năm đó mẹ cũng thấy cậu ta rất đẹp trai, kiểu đẹp khác với ba con.”