Chương 3 - Công Chúa Ngốc Và Chàng Hầu Tàn Tật
5
Phủ Túc Dương Hầu rất lớn nhưng người lại rất ít, lạnh lẽo không giống một nhà huân quý. Ngoại trừ Quản gia Lâm thúc, thì chỉ có tiểu tư Tô Việt của Tô Huyền và một bà tử phụ trách quét dọn.
Ta có chút không hiểu.
“Dịch Khiêm, người nhà ngươi đâu?”
Trong khoảnh khắc đó, cả thế giới đều im lặng nhưng ta lại không cảm thấy có gì không đúng.
Hoàng Tổ mẫu đã dạy ta từ nhỏ, mỗi người chúng ta đều có cha mẹ và người nhà, khi đến nhà người khác nhất định phải chủ động chào hỏi.
Nửa lúc sau, Tô Huyền chỉ vào Quản gia và Tô Việt có chút lúng túng ở bên cạnh rồi nói với ta.
“Ở đây, Lâm thúc và Tô Việt chính là người nhà của ta!”
Ta cong khóe mắt, giơ tay bảo thị nữ phía sau mang ra món quà ta đã chuẩn bị.
“Chào Lâm thúc, chào Tô Việt, những thứ này tặng cho hai người, hy vọng hai người sẽ thích!”
Lâm thúc và Tô Việt có chút hoảng sợ cúi đầu.
“Nô tài không dám!”
Có phải ta đã làm sai điều gì không, ta vội vàng nhìn Tô Huyền. Tô Huyền cho ta một ánh mắt trấn an, sau đó vỗ vai Lâm thúc.
“Lâm thúc, tâm ý của công chúa, hai người cứ nhận đi!”
Lâm thúc ngẩng đầu nhìn ta, ta mím môi cười với ông. Người đàn ông đã quá nửa đời người này đột nhiên cúi người, trịnh trọng hành lễ với ta.
“Đa tạ công chúa điện hạ, sau này cũng xin nhờ công chúa!”
Ta vội vàng xua tay.
“Phụ hoàng nói, thành thân chính là hai người trở thành một nhà, hai người là người nhà của Dịch Khiêm, vậy sau này chính là người nhà của ta, phụ hoàng nói, người một nhà không cần khách sáo như vậy!”
Dưới sự cho phép của Tô Huyền, Tô Việt bước lên một bước đỡ Lâm thúc dậy.
“Điện hạ, thịt cừu mà Hầu gia dặn dò đã được đưa đến phủ rồi, lát nữa sẽ để Lâm thúc đích thân nướng cho người, món thịt cừu nướng ông ấy làm ngon tuyệt!”
Ta phấn khích gật đầu.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá!”
Lâm thúc cười hiền hậu: “Đương nhiên rồi, Điện hạ, người cùng Hầu gia đi dạo trong vườn hoa trước có được không? Lão nô nướng xong thịt cừu sẽ gọi người!”
Ta lo lắng cho chân Tô Huyền, nên đã đề nghị muốn đến sân viện nơi chàng thường sống để xem.
Sân viện của Tô Huyền không lớn nhưng rất yên tĩnh và thoải mái, điều làm ta thấy kỳ lạ là, phía sau sân viện có một trường luyện võ không lớn.
Ta từng đến trường luyện võ của Thái tử ca ca, nơi đó rất lớn và có nhiều binh khí và thị vệ. Nhưng trường luyện võ của Tô Huyền chỉ có một cây trường thương. Nó dường như mê hoặc ta một cách khó hiểu, ta không tự chủ được bước tới.
Cây trường thương này dường như đã có nhiều năm tuổi, trên đó có nhiều vết hư hỏng, nhưng lại được lau chùi không một hạt bụi.
Ta nghĩ, chủ nhân của nó nhất định rất yêu quý nó.
“Dịch Khiêm, đây là của ngươi sao?”
Ta chỉ vào cây trường thương quay đầu nhìn Tô Huyền. Tô Huyền từng bước từng bước đi theo, đứng vững bên cạnh ta rồi đưa tay vuốt ve cây trường thương, trong mắt lộ ra một chút hoài niệm.
“Nó vốn thuộc về cha ta, năm mười tuổi, cha đã tặng nó cho ta! Sau này, nó đã đồng hành cùng ta đến nhiều nơi, nhưng giờ đây, nó chỉ có thể cô độc ở lại đây.”
Ta lắc đầu không đồng tình.
“Không phải đâu, Dịch Khiêm, chỉ cần ngươi muốn, nó vẫn có thể cùng ngươi đi đến nhiều nơi!”
Tô Huyền cười tự giễu: “Tuế Tuế, sẽ không thể nữa!”
Quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy vẻ mặt buồn bã như vậy trên mặt Tô Huyền, khiến người ta nhìn vào có chút tuyệt vọng. Tuyệt vọng? Là cảm giác như vậy sao?
Ta không thích cảm giác này, nó cũng không nên xuất hiện trên người Tô Huyền. Trong mắt ta, Tô Huyền vốn dĩ nên là người tự do phóng khoáng!
“Dịch Khiêm, chúng ta cùng nhau chữa khỏi chân ngươi, được không? Như vậy, ngươi lại có thể cầm nó đi đến nhiều nơi hơn nữa!”
“Được!” Tô Huyền không chút do dự, liền gật đầu đồng ý với ta.
Ánh mắt quen thuộc khiến ta không nhịn được thở dài một hơi, lại đang qua loa với ta!
Giống như lúc nhỏ phụ hoàng và Hoàng Tổ mẫu dỗ dành ta vậy, rõ ràng mỗi lần ta nói đều là sự thật, nhưng họ luôn không tin ta.
Hừ, chờ xem, ta nhất định sẽ khiến chàng vứt bỏ cái nạng chướng mắt kia!
6
Sau khi chung sống với Tô Huyền một năm, phụ hoàng cuối cùng cũng định ngày thành hôn cho chúng ta.
Nhưng điều kỳ lạ là, rõ ràng phụ hoàng và Hoàng Tổ mẫu đều nói với ta lấy chồng là chuyện đáng vui, nhưng tất cả mọi người dường như không vui vẻ lắm.
Ngay cả biểu ca Tiêu Chinh mà ta ghét nhất khi đối diện với ta cũng trở nên muốn nói lại thôi, thậm chí có một ngày hắn còn chạy đến hỏi ta có bằng lòng gả cho hắn không!
Nghe vậy, ta giận tím mặt, vốn dĩ thấy hắn đã phiền, gả cho hắn thì phải ngày ngày gặp, nghĩ thôi đã càng phiền hơn!
Thế là, ta sai người đánh hắn ra ngoài.
Ngũ hoàng tỷ mới lấy chồng không lâu thường xuyên vào cung hơn, tỷ ấy dường như rất hài lòng về hôn sự của ta.
Luôn lải nhải trước mặt ta, nói ta và Tô Huyền là kẻ ngốc gả cho sao chổi, là một cặp trời sinh.
Ta gật đầu đồng tình với nửa câu sau của tỷ ấy. Còn nửa câu đầu, ta quay đầu đi mách phụ hoàng ngay.
Quả nhiên, tỷ ấy ngay lập tức bị phụ hoàng phạt nửa năm bổng lộc, cộng thêm nửa năm không được tùy tiện vào cung!
Từ nhỏ đến lớn, Ngũ hoàng tỷ luôn nói ta là ngốc tử, ta không thích danh xưng này, cho nên ta biết, tỷ ấy nói Tô Huyền là sao chổi, vậy nhất định không phải là lời hay ý đẹp.
Nhưng ta không hiểu, sao chổi là gì. Thế là khi Ngũ hoàng tỷ ra cung, ta đã chặn xe ngựa của tỷ ấy lại.
Thấy ta, tỷ ấy lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó cười khẩy một tiếng.
“Sao, lại muốn đi mách lẻo à? Tránh ra cho Bổn cung!”
Ta nhìn tỷ ấy, cố chấp lắc đầu: Tại sao lại nói Dịch Khiêm là sao chổi?”
Nghe vậy, mặt tỷ ấy khựng lại, giây tiếp theo dường như nghe thấy một trò cười lớn, cười rộ lên.
“Tiểu Cửu, đừng nói Hoàng tỷ không thương ngươi, sao chổi à, chính là ai ở cùng hắn thì người đó xui xẻo!”
“Ngươi xem, ngươi vốn đã ngốc, ở lâu với hắn sẽ bị hắn khắc cho càng ngốc hơn! Nói không chừng khi nào đó ngay cả mạng cũng mất!”
“Ngũ công chúa thận ngôn!” Thị nữ Thược Dược phía sau ta vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Ngũ hoàng tỷ không hề kiềm chế, nhấc chân bước xuống xe ngựa.
“Tiểu Cửu, khi nào mà một thị nữ bên cạnh ngươi cũng dám hỗn xược trước mặt Bổn cung vậy! Chỉ vì phụ hoàng thương ngươi sao?”
“Tiểu Cửu, ngươi không phải muốn biết sao chổi là gì sao? Muốn biết vì sao phụ hoàng và Hoàng Tổ mẫu không đồng ý ngươi gả cho Tô Dịch Khiêm sao? Họ không nói, Hoàng tỷ nói cho ngươi biết!”
“Cha của Tô Dịch Khiêm, Tô Chí Thanh, từng là Đại tướng quân của Đại Hậu, là vị thần bảo hộ của Đại Hậu chúng ta, ca ca của hắn, càng được bách tính gọi là Tiểu Chiến thần của Đại Hậu, Phá Không tướng quân Tô Lăng Kỳ! Họ bách chiến bách thắng trên chiến trường, vô số lần đẩy lùi những kẻ man di muốn xâm lược Đại Hậu chúng ta!”
“Hai người mạnh mẽ đến mức khiến vô số kẻ địch kinh sợ như vậy, lại chết trong một trận đột kích!”
“Và Tam ca của ta, cũng không trở về!”
“Tiểu Cửu, ngươi biết tại sao không?”
Nói đến đây, Ngũ hoàng tỷ đi đến bên cạnh ta, đưa tay móc một lọn tóc của ta, nhẹ nhàng nói bên tai ta.
“Đều là vì Tô Dịch Khiêm của ngươi đó! Nếu không phải hắn tham công mạo tiến, nhất quyết truy đuổi tên thủ lĩnh Đột Quyết đó, làm sao có thể hại nhiều người như vậy trúng kế mất mạng!”
“Chính là Tô Dịch Khiêm hại chết cha, ca ca, tổ mẫu của hắn, hại chết Tam ca!!!”
“Tiểu Ngũ!” Vừa dứt lời, phía sau ta truyền đến một tiếng quát giận dữ.
Sau đó Thái tử ca ca với vẻ mặt giận dữ bước đến: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?”
Ngũ hoàng tỷ đưa tay chỉ vào phía sau Thái tử ca ca, cười lạnh nói.
“Ta nói bậy sao? Các ngươi hỏi chính hắn đi, chẳng lẽ không phải vì hắn mà hại chết Tam ca của ta sao!”
Ta quay đầu nhìn, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Tô Huyền, trong mắt chàng lóe lên một tia hoảng loạn và bất lực, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt, bàn tay chống nạng hơi run rẩy.
Ta nhấc chân bước tới, dang hai tay chắn trước mặt chàng.
“Không phải!”
“Không phải như vậy!”
Thấy vậy, Ngũ hoàng tỷ cười khẩy một tiếng: “Hoàng huynh, huynh xem, Hoàng gia chúng ta không chỉ có một ngốc tử, lại còn có một kẻ vong ân bội nghĩa!”
Thái tử ca ca nhìn Ngũ hoàng tỷ, sau đó bước về phía ta.
“Tuế Tuế, đừng náo nữa, về cung với Thái tử ca ca được không?”
Ta lắc đầu, kiên định nhìn Thái tử ca ca.
“Thái tử ca ca, không phải như Ngũ tỷ tỷ nói đâu!”
“Tiểu Cửu không hiểu, rõ ràng là Tam ca tự mình bốc đồng trúng kế của quân địch, Tô tướng quân họ là vì cứu Tam ca mà chết, tại sao mọi người đều nói là lỗi của Dịch Khiêm?”
Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều đại biến, Thái tử ca ca vội vàng nắm lấy cổ tay ta.
“Tiểu Cửu, không được nói bậy!”