Chương 14 - Công Chúa Gả Để Cứu Chàng

14

Ta nín lặng giục hắn đừng úp úp mở mở.

Ta làm công chúa hai mươi mấy năm, nào từng thấy thứ này bao giờ. Trong mắt ta nó chẳng qua chỉ là một cục sắt.

Tống Khải nhìn mà cũng phải bất lực, lấy lại từ tay ta, nói đáy hổ phù hoàng gia có ám văn nhạt, nhưng mảnh này văn cực đậm.

“Ý ngươi là, đây là hổ phù giả?”

“Cũng không hẳn giả.”

Ta im miệng luôn, không biết thì thôi, ngươi nói gì ta nghe nấy.

Tống Khải nắm tay ta trong một tay, tay kia xoay xoay hổ phù, chậm rãi nói ra bí mật.

“Miếng hổ phù này, vốn là từ thời tiên đế ban đầu.”

Thời tiên đế trị vì, biên cương thường xảy ra binh biến, hổ phù chia làm hai nửa, một nửa trong tay tiên đế, một nửa giao cho đại tướng quân Lưu Quắc.

Về sau Lưu Quắc đại thắng, nhưng trên đường khải hoàn lại rơi vào mai phục.

Đợi đến khi viện binh tới nơi, năm vạn đại quân gần như toàn quân bị diệt, Lưu Quắc mình đầy thương tích thoi thóp hơi tàn, mà hổ phù trên người hắn cũng bặt vô âm tín.

Cuối cùng, Lưu Quắc quanh quẩn nơi Quỷ Môn Quan một tháng mới được cứu sống.

Trận đó dù thắng, nhưng chỉ còn mình Lưu Quắc trở về.

Cũng từ sau trận ấy, tiên đế không bao giờ cho Lưu Quắc xuất binh rời khỏi hoàng thành nữa.

“Ý ngươi là tiên đế không cho Lưu Quắc một binh một tốt, thực chất là muốn nhốt hắn trong kinh thành?”

Ta nhíu mày. Trước đây ta chỉ nghĩ là bởi quyền binh nằm trong tay Tể tướng và Ly Vương nên Lưu Quắc hữu danh vô thực.

Chưa bao giờ nghĩ tới bản thân Lưu Quắc vì sao lại ra nông nỗi ấy.

Theo lời Tống Khải hôm nay, tiên đế lưu hắn lại hoàng thành, e là vì đã chẳng còn tin hắn nữa.

“Chẳng lẽ vụ mai phục năm đó có uẩn khúc?”

Tống Khải gật đầu.

“Năm xưa tiên đế từng sai thái tử âm thầm tra xét, quả có chỗ mờ ám. Nhưng Lưu Quắc che giấu rất sâu, bao năm nay chúng ta vẫn luôn điều tra. Sau lưng hắn, chỉ sợ ẩn tàng đại bí mật.”

“Chúng ta? Vậy những năm qua phụ hoàng ta cũng thông đồng với ngươi và Tể tướng cùng điều tra Lưu Quắc?”

Ta kinh ngạc, không ngờ phụ hoàng ta cũng có lòng dạ thâm trầm đến vậy.

Những năm qua ông giả ngu cũng chỉ để Lưu Quắc buông lỏng cảnh giác, tự lộ chân tướng?

Trong lòng ta sôi trào, bất giác dâng lên một tia kiêu ngạo vì phụ hoàng không phải kẻ vô dụng.

Khóe mắt Tống Khải thoáng ý cười, cất hổ phù vào hộp gỗ, khẳng định suy đoán của ta.

Hắn nói nửa mảnh hổ phù trong hộp vốn ở tay tiên đế, bọn họ đã định sẵn kế sách dùng nó đào ra bí mật sau lưng Lưu Quắc.

“Ngươi muốn tham dự không?”

Ta gật đầu. Liên quan đến an nguy họ Triệu ta, sao có lý nào lại không dính tay.

Nhưng trong lòng vẫn thấy có gì đó không ổn.

“Nếu phụ hoàng với ngươi và Tể tướng là cùng một phe, chẳng phải mấy năm nay tất cả đều đang diễn trò?”

Cái gì mà chia đôi thiên hạ, cái gì mà hoàng quyền bị lấn át, đều là lừa bịp cả.

Ta từ đầu đến cuối đều bận rộn công cốc?

Bọn họ đều là diễn viên, chỉ có ta nhập vai thật lòng tranh quyền đoạt vị?

Tống Khải mím môi nhìn ta cười cười, ta giận quá nhào lên bóp cổ hắn.

“Tại sao không nói sớm cho ta biết? Ngươi có biết ta thấp thỏm lo sợ bao lâu rồi không? Chỉ sợ ngươi nổi hứng thì giết ta bất cứ lúc nào!”

Tống Khải vòng tay ôm lấy eo ta, cẩn thận đặt ta ngồi lên đùi hắn, sợ kéo rách vết thương trên bụng ta.

Hắn khẽ giọng giải thích, nói ta là then chốt thành bại của kế hoạch, muốn Lưu Quắc tin ta thì nhất định phải giấu ta trước.

Ta hỏi hắn đã bắt đầu bố trí từ khi nào, hắn nói từ lần đầu Lưu Quắc tìm ta.

Mà lần đó, Tể tướng còn chưa ép hoàng thất gả công chúa cho con trai hắn để冲喜.

“Vậy ta gả cho ngươi cũng là bọn ngươi sắp đặt sẵn rồi?”

…17

Lòng ta trầm hẳn xuống, thì ra chỉ vì Lưu Quắc nhắm đến ta nên Tống Khải mới cưới ta.

Tống Khải bế ta trở lại giường, còn cẩn thận đắp kín chăn cho ta.

“Ngươi gả cho ta vốn là chuyện sớm muộn.”

Ta hừ nhẹ, khóe môi hơi nhếch.

“Hứ, nếu không nhờ mưu tính của các ngươi, ai nói chắc ta sẽ gả cho ngươi.”

Tống Khải chống hai tay hai bên người ta, trong mắt cười ý dập dềnh.

“Hồi nhỏ nàng còn khóc nháo đòi gả ta cho bằng được, giờ lớn rồi lại muốn nuốt lời sao?”

Ta đảo tròng mắt chối phăng, nói mình chưa bao giờ nói vậy, trí nhớ ta hoàn toàn không có chuyện đó.

Tống Khải khẽ thở dài.

“Năm ấy nàng mới năm tuổi, nhưng cũng là công chúa một nước, lời đã nói ra sao có thể chối bỏ?”

Năm tuổi…

Ta còn muốn cãi thì hắn đã cúi xuống hôn nhẹ lên môi ta.

Ngón tay thon dài khẽ vuốt má ta, giọng khàn khàn nói còn phải ra ngoài một chuyến, khi về sẽ nói ta biết kế tiếp phải làm gì.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)