Chương 12 - Công Chúa Gả Để Cứu Chàng
12
Tống Khải tỉnh rồi.
Hắn ôm ta ngồi dậy, mỉm cười nhìn tên hắc y kia, dường như sớm đoán được chuyện hôm nay.
“Chậm thêm chút nữa, ta thật ngủ quên mất rồi.”
Hắc y nhân khựng một thoáng, rồi lại vung đao đánh tới, chiêu chiêu lấy mạng.
Tống Khải kéo ta nhảy xuống giường ứng phó, động tác vô cùng thành thạo, chỉ có ta cảm thấy chẳng ổn chút nào, thậm chí chỉ muốn lăn ra bất tỉnh.
Hơn chục chiêu qua lại, song phương chưa phân thắng bại, ngoài cửa tiếng binh đao dần nhỏ đi.
Hắc y nhân ánh mắt lạnh băng, đột ngột đâm thẳng về phía ta.
Ta trợn tròn mắt, tim như nhảy lên tận cổ, đầu óc trống rỗng.
Theo phản xạ bật thốt: “Phu quân!”
Giây tiếp theo, Tống Khải ôm ta tránh thoát đòn chí mạng.
Tên kia vẫn không chịu buông, chiêu thức càng dồn dập hiểm độc.
Nếu chỉ mình Tống Khải, hắn hoàn toàn ứng phó được, nhưng vì ta trở thành vướng víu, dần dần rơi xuống thế hạ phong.
Cuối cùng, hắc y nhân tìm được một kẽ hở, lưỡi đao xoay chuyển đâm thẳng vào Tống Khải.
Ta vốn tưởng hắn sẽ đẩy ta ra, thậm chí đã nghĩ xong hướng né.
Nào ngờ hắn lại kéo ta về phía trước, dùng thân mình thay ta hứng trọn một đao…
..14.
Ta và hắc y nhân cùng sững lại, hắn vì kinh ngạc, ta thì vì đau.
Cảm giác bị đâm vào bụng là thế nào?
Đau đến nghẹt thở.
Bên ngoài có binh lính ập tới, hắc y nhân thấy tình hình bất lợi bèn lập tức nhảy qua cửa sổ bỏ trốn.
Tống Khải ôm ta vào lòng, lần đầu tiên sắc mặt không còn nụ cười.
Ta níu lấy tay áo hắn, hỏi: “Nếu ta nói chuyện này không liên quan gì tới ta, ngươi tin không?”
Chết chưa rõ, nhưng trước hết phải đổ hết tội cho xong.
Tống Khải mím chặt môi, ôm ta đặt lên giường, khi ta sắp ngất còn cảm giác có thứ mềm mát đặt lên trán.
Hắn khẽ thở dài bên tai ta.
“Không có lần sau.”
…
Ta bị đâm một nhát vào bụng, nằm liệt trên giường ba ngày, Tống Khải cũng biến mất ba ngày.
Cũng chẳng hẳn biến mất, mỗi đêm hắn đều đợi ta ngủ rồi mới về thăm.
Ta cũng chẳng thực sự ngủ được, ba ngày liền mất ăn mất ngủ.
Có nhiều chuyện ta không hiểu nổi, ví như rõ ràng Lưu Quắc tới để giết Tống Khải, cớ sao cuối cùng lại là ta bị thương?
Mà cách bịt mặt ấy, chỉ có tên ngốc như Lưu Quắc mới nghĩ ra được.
Ta nào phải không nhận ra hắn, bịt mặt giết Tống Khải ta còn hiểu, nhưng đâm ta một nhát là ý gì?
Còn nữa, đám binh sĩ đêm đó, xuất hiện rồi lại biến mất, chẳng lẽ Tống Khải sớm đã biết sẽ có thích khách?
Cứ tưởng dưới vẻ yên bình của hoàng thành, hóa ra sóng ngầm cuồn cuộn.
Ta không có lấy một người có thể tin cậy.
Ngày thứ tư nằm trên giường, Chung Ân đến.
Hắn mặc triều phục, mang theo đầy quà tặng, nói là thay phụ hoàng đến thăm ta.
Đêm đó động tĩnh lớn như vậy, phụ hoàng biết cũng không lạ, nhưng mà…
“Mấy thứ này, chắc ngươi tự bỏ tiền ra mua chứ gì?”
Ta hỏi kẻ đang quỳ bên giường.
Phụ hoàng ta, cái người đến sính lễ cũng toàn đổi thành thuốc thang ấy, sao có thể hào phóng tặng ta cả gian phòng đầy vàng bạc châu báu.
“Chung Ân vô năng, không thể bảo hộ công chúa.”
Chung Ân cúi thấp đầu, ta chỉ nhìn thấy chiếc cằm trắng trẻo của hắn.
“Chuyện này không liên quan ngươi.”
Ta vuốt nhẹ vải trắng phủ trên vết thương, bỗng dưng lại kể với Chung Ân vài chuyện lúc nhỏ.
Hằng năm sau trận tuyết đầu mùa, phụ hoàng đều làm lễ cầu phúc trong thành, mong mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
Năm ta mười hai tuổi, ngày cầu phúc ấy là lần đầu tiên ta gặp Chung Ân, hắn mặc y phục mỏng manh, co ro núp tận cuối hàng thái giám, sắc mặt tái nhợt.
Ta cởi hồ cừu trên mình cho hắn.
“Chung Ân, năm nào ta cũng thành tâm cầu nguyện, mà bốn chữ ‘quốc thái dân an’ sao lại khó đến vậy?”
Phụ hoàng lười chính sự, ban đầu ta chỉ không muốn để quyền lực rơi vào tay người khác khiến dân chúng lầm than, nhưng bất lực thay, không thể thay đổi chuyện Tống Khải và Tể tướng đã kết thành một khối.
Về sau, ta mới biết phụ hoàng, Tống Khải, Tể tướng vốn cùng một giuộc.
Phụ hoàng, Tể tướng, thậm chí cả ta, đều là kẻ lót đường cho Tống Khải đăng cơ.
Mà người ta cứ nghĩ sẽ làm chỗ dựa – đại tướng quân – cuối cùng lại muốn giết ta.
Lý do chẳng ngoài hai điều: một là cũng là người của Tống Khải, hai là dã tâm hắn vốn không chỉ là binh quyền.
Ta đưa tay nâng cằm Chung Ân lên, hắn không dám nhìn ta, hàng mi dài rậm run rẩy dữ dội.
“Chung Ân, ngươi rốt cuộc là người của ai?”
Hồi lâu, hắn mới ngẩng lên nhìn ta thẳng thắn.
“Chung Ân, nguyện vì công chúa tận trung kiệt sức.”
Ánh sáng ngoài cửa bị ai đó chắn mất, ta buông cằm hắn ra cười cười, ngẩng đầu nhìn thấy Tống Khải bước vào phòng.
Người mất dạng ba ngày, cuối cùng cũng chịu lộ mặt.
Trong tay hắn cầm một hộp gỗ nhỏ, khóe môi cười mà mắt lại lạnh tanh.